Kể từ sau ngày hôm đó, khoảng cách giữa hai người lại càng xa hơn. Ngay cả lúc làm việc cô cũng hạn chế tiếp xúc với Lục Lãnh Phong, nếu có hồ sơ cần chữ kí cô sẽ nhờ Tiểu Giang đưa cho anh

Hôm nay tìm cả buổi cũng không thấy cậu ta, nhờ người khác thì chắc chắn họ sẽ nghi ngờ thế là cô đành phải đích thân đem hồ sơ vào phòng anh

Hy Nguyệt bỏ hồ sơ lên bàn làm việc sau đó đứng cách anh ba bước chân

- Cô làm gì gặp tôi như gặp ma vậy?

Lục Lãnh Phong hơi khó chịu với hành động đó của cô. Mở hồ sơ ra vừa xem xét vừa cất tiếng

Cô vẫn im lặng, sau khi có được chữ kí thì nhanh chóng lấy hồ sơ rời khỏi phòng. Đi gần ra đến cửa nghe Lục Lãnh Phong nói Hy Nguyệt dừng lại

- Khu đô thị ở ngoại thành tuần sau khánh thành, cô sẽ đi với tôi đến đó

- Nếu tôi đi thì anh sẽ trừ nợ chứ?

Nghe Hy Nguyệt nói, anh hừ lạnh

- Việc đó là bổn phận của cô, còn nếu muốn trừ nợ được thôi. Cô cứ hầu hạ cho tôi vui nhất định sẽ trừ tiền nợ cho cô

- Anhh.....

Tại sao mấy chuyện này Lục Lãnh Phong có thể nói ra một cách bình thuờng như vậy, một lần nữa lại hạ thấp tự tôn của cô

Thật là quá đáng!!!

Hy Nguyệt liếc mắt nhìn anh tức giận đi ra ngoài, tiếng đóng cửa cũng chẳng nhẹ nhàng. Vừa ra ngoài lại gặp phải kẻ không nên xuất hiện ở LCK, Tống Thanh Di

Không biết ngọn gió nào đưa cô ta đến đây nữa. Vừa thấy Hy Nguyệt, ả đi đến nhìn bằng ánh mắt xem thường

- Xin chào, cô con hoang của Diệp lão gia

Tống Thanh Di cười thích thú với lời nói của mình, cứ tưởng Hy Nguyệt sẽ tức giận nhưng trái lại biểu cảm trên gương mặt như không có chuyện gì

Hai từ "con hoang" từ nhỏ đến lớn ngày nào mà cô chẳng được nghe. Lúc đầu còn cảm thấy buồn nhưng dần dài hình như đã chai lì nên đâm ra bây giờ cũng bình thường

Mặc kệ những lời nói của Tống Thanh Di, cô lướt qua ả rồi đi về bàn làm việc của mình. Thấy thái độ của Hy Nguyệt cô ta càng tức giận nhưng nhanh chóng thay đổi cảm xúc, làm ra vẻ yếu đuối, nũng nịu mở cửa phòng làm việc

- Anh Phong~~

Cô ta làm như vậy, Lục Lãnh Phong chỉ thêm phần ghét bỏ

- Cô không biết phép lịch sự tối thiểu là trước khi bước vào phòng người khác phải gõ cửa sao?

- Đó là với người ngoài, em và anh từ nhỏ đã thân thiết cần gì phải gõ cửa đúng không?

Dừng lại một lúc, ả nói tiếp

- Em biết anh và cô ta kết hôn là vì hôn ước chứ anh đâu có tình cảm gì với cái thứ con hoang đó đúng không?

Dứt lời, Tống Thanh Di đến bên ghế làm việc cạ cạ bộ ngực của ả vào cánh tay anh sau đó còn vòng hai tay qua cổ Lục Lãnh Phong

Còn Hy Nguyệt sau khi ngồi vào bàn làm việc kiểm tra lại hồ sơ mới phát hiện Lục tổng kí sót một chỗ, đành phải vào phòng làm việc tìm anh

Dường như Hy Nguyệt càng muốn tránh mặt anh thì ông trời lại càng tạo ra nhiều cơ hội để hai người tiếp xúc

*Cốc,cốc*

- Vào đi

Hy Nguyệt mở cửa, mắt vẫn dí vào tập hồ sơ cầm trên tay, lật lật ra trang giấy anh chưa kí tên

- Chỗ này anh vẫn chưa......

Ngước lên nhìn thì thấy Tống Thanh Di đứng phía sau chiếc ghế làm việc đang quàng tay qua cổ anh. Cảnh tượng đó làm cô có chút khó chịu

Nhưng nhanh chóng tỏ ra như không có gì, cố gắng bình tĩnh nói

- Anh chưa kí tên vào chỗ này

Hy Nguyệt để hồ sơ lên bàn, Lục Lãnh Phong không nói chỉ nhấc bút kí tên vào rồi đẩy ra cho cô. Hy Nguyệt thấy vậy cầm lấy nó, nhanh chóng ra khỏi phòng

Cảnh cửa đóng lại, biết cô đã đi anh hừ lạnh nói với Tống Thanh Di đầy chán ghét

- Bỏ tay cô ra khỏi người tôi Ngay Lập Tức!!!

Thấy sát khí của anh có phần bức người, cô ta nhanh chóng rút tay về, giả vờ yếu đuối như sắp khóc

- Phong~ anh làm người ta sợ đó hic..hic

Chẳng quan tâm ả ta như nào, anh nói tiếp

- Sau này cấm tuyệt đối cô bước chân vào LCK gây rối, nửa bước cũng không

- Phong, em ghét anh

Nói rồi ả chạy khỏi phòng hậm hực rời khỏi công ty, lòng không ngừng mắng chửi

- Được lắm, được lắm Diệp Hy Nguyệt cô ráng sống tốt trong hai tháng này đi rồi tôi nhất định sẽ cho cô biết tay

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play