TONY ôn hòa dặn dò. "Nhưng ta hy vọng nhóc còn tốt hơn cả ta." Gã dừng lại, nghịch ngợm nói. "Ta còn muốn cảm ơn nhóc cho ta cơ hội cầu hôn tiểu Pepper cơ mà."
Vẻ tươi cười trên khuôn mặt STEVE cứng đờ lại, trong ánh mắt nhìn TONY đột nhiên mang lên chua xót cùng tiếc nuối che dấu không được. TONY hơi hơi rũ mắt, tránh đi ánh mắt của anh, xoay người đưa Peter ra cửa căn cứ.
"Còn tốt hơn cả anh?" STEVE nhìn lại TONY, trong mắt mỉm cười. "Tony Stark mà tôi biết cũng sẽ không khiêm tốn như vậy."
"Đúng vậy, tôi thay đổi thất thường, cố chấp tự luyến, khó có thể ở chung cùng người khác." TONY ngồi vào sô pha bên cạnh STEVE, đứng đắn nói. "Tôi tốt sao? Tôi không tốt. Không ai rõ ràng hơn so với chính bản thân tôi."
"Tony!" STEVE không tán đồng. "Anh là người bảo vệ trái đất tốt nhất. Tôi vẫn luôn cho là như vậy."
Trong mắt TONY lập loè ánh sáng nhạt. "Cho dù là thời điểm Ultron?"
STEVE nghiêm túc nói: "Cho dù là thời điểm Ultron."
"Ultron không phải tác phẩm của Hank sao?" Steve hỏi. Anh một chút cũng không muốn xem một màn này, này... Giống như là tình cảnh tái hiện, trong quá khứ, anh cũng từng tin tưởng bạn thân của mình như vậy. Đáng tiếc, toàn bộ tín nhiệm đều bị nội chiến huỷ hoại.
TONY nghi hoặc mở miệng, hai vị vũ trụ 616 cho rằng gã lại muốn hỏi 'Hank là ai?'. Kết quả, TONY nói: "Hank Pim? Tôi biết ông ấy, ông ấy là đồng sự của bố tôi."
"Tuổi của Hank và tôi không chênh lệch nhiều." Tony thở dài, gã đã ý thức được cái gì. "Cho nên, Ultron nơi này?"
"Tôi làm." TONY giang tay. "Đây là nguyên nhân tôi ký tên. Chúng ta cần trói buộc."
"Không sai." Tony tán đồng gật gật đầu. "Siêu anh hùng cũng sẽ phạm sai lầm. Anh ấy không hiểu cũng bình thường, bởi vì Captain America sẽ không phạm sai lầm."
Ngoài dự kiến của gã, nổi khùng trước chính là TONY. Gã dùng biểu tình 'anh điên rồi sao' nhìn Tony, không thể tin tưởng hỏi: "Anh nói gì?!"
"Captain America đương nhiên sẽ phạm sai lầm." STEVE cười khổ. Chính là bởi vì anh phạm vào một sai lầm rất lớn, sự tình mới có thể đi hướng nông nỗi không thể vãn hồi như thế. Nhưng đây là chuyện giữa bọn họ, không quan hệ gì với hiệp nghị. Anh đánh lên tinh thần, trước tỏ vẻ bản thân đồng ý ý kiến của TONY. "Nhưng hiệp nghị quá khắc nghiệt, nó hoàn toàn tước đoạt quyền lựa chọn của chúng ta. Nếu nó bắt chúng ta đi địa phương không nên đi, hoặc là không cho chúng ta đi địa phương nên đi thì sao đây?"
TONY thì lại tỏ vẻ. "Anh cho rằng hiện tại tôi đang làm gì?"
Giống như lúc trước, hai người kia một khi nói chuyện, những người khác liền chen không lọt miệng. Hiện tại xem ra, liền tính 'những người khác' này chính là chính mình ở vũ trụ khác cũng giống nhau.
Steve cùng Tony nhìn STEVE cùng TONY đấu võ mồm, từ ngồi biến thành đứng, từ tâm bình khí hòa biến thành đập bàn hét vô mặt nhau. STEVE cùng TONY hai người kia cãi cọ còn càng dựa càng gần, từ phân chia ngồi hai cái sô pha đến kề sát đứng chung một chỗ. Hai người đều không chịu thua trừng mắt đối phương, khoảng cách trong lúc đó không biết còn tưởng rằng bọn họ muốn hôn môi.
Nhưng là, không ai động thủ, chính là thuần túy, cãi nhau. Steve cùng Tony tâm tình phức tạp nhìn về phía đối phương, lại cùng ánh mắt đối phương vừa vặn chạm vào. Ánh mắt hai người vừa chạm vào liền tách ra, nhưng gợn sóng nổi lên dưới đáy lòng lại sẽ không biến mất như vậy. Vũ trụ này quá mức hoà bình, hoà bình làm cho bọn họ không khỏi nhớ tới những khoảng thời gian đã từng tốt đẹp đó.
Trận này cãi nhau xong, TONY thở hồng hộc dựa vào lưng sô pha, STEVE chạy đến phòng bếp rót hai ly nước. Hai người không chút nào ngoài ý muốn lại lần nữa không đạt thành nhận thức chung. Nhưng TONY cũng không tức giận, lúc ấy gã sốt ruột làm STEVE ký tên là bởi vì Liên Hiệp Quốc thúc giục đến quá gấp, hiện tại đã biến thành tội phạm truy nã, từ từ cũng không có gì. TONY vò đã mẻ lại sứt tiếp nhận ly nước STEVE đưa qua, uống hết nửa ly.
"Vì cái gì?" Steve hỏi. "Tôi không cảm thấy loại sự tình đơn thuần che giấu nguyên nhân chết của Howard sẽ tạo thành thương tổn lớn như vậy." Anh nghĩ trăm lần cũng không ra. "Tại sao anh muốn dấu diếm nguyên nhân chết của Howard?"
"Không phải." TONY nâng ly nước. "Kia chỉ là ngòi-nổ. Thôi được!" Gã rũ mắt cắn môi. "Kỳ thật là cái thùng-thuốc-nổ." Đến nỗi nguyên nhân, kia quan trọng sao?
Trong nụ cười của STEVE ngầm có ý thương cảm. "Anh khi đó vốn là tới hỗ trợ."
TONY nhìn mặt nước trong ly, môi giật giật, phun ra một câu. "Đều qua rồi." Đều qua rồi. Bất kể là đã từng tranh chấp, vẫn là đã từng tâm động, đều qua rồi.
Nhưng anh ấy đã trở lại! Vì một cú điện thoại của mi! Một tiểu thiên sứ đỉnh đầu vòng sáng cọ cọ gương mặt gã, ưu thương hỏi: Mi không thể lại cho anh ấy một cơ hội sao?
Cho cơ hội cái gì?! Chúng ta lại trước nay có ở bên nhau đâu! Chẳng lẽ ta muốn cô phụ tiểu Pepper sao? TONY ở trong đầu hai tay phủi một cái, tiểu thiên sứ không thấy.
"Cho nên," Tony hỏi STEVE. "Tại sao anh lại tin tưởng vững chắc anh ta sẽ không bắt anh?" Phải biết rằng, trong lúc nội chiến khi gã tìm Steve nói chuyện, cái máy điện tử kia quấy nhiễu thật sự làm gã thực thương tâm.
STEVE nói không nên lời, tin tưởng liền tin tưởng thôi, vì sao cái gì? Nếu là cần thiết phải nói nguyên nhân thì. "Bởi vì anh ấy là Tony Stark." TONY tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện trước mặt một bộ sau lưng một bộ này, gã so bất luận kẻ nào đều thẳng thắn.
TONY phục hồi tinh thần lại. "Vì sao tôi muốn làm như vậy?"
Steve lạnh nhạt nói: "Anh ký tên."
"Cho nên?" TONY mắt trợn trắng. "Bọn họ nói gì tôi liền phải cái đó hả?"
STEVE cười trêu ghẹo. "Tôi đoán phục tùng mệnh lệnh không phải phong cách của anh."
TONY nghiêng đầu liếc anh một cái. "Tuy rằng hơn 100 quốc gia nghe thì rất nhiều, rốt cuộc toàn cầu cũng chỉ có hơn 100 quốc gia. Nhưng cơ bản chỉ có ý kiến của các nước Âu Mỹ là rất lớn, các quốc gia khác chỉ là theo chiều gió thôi." Gã giải thích. "Rời xa Châu Âu Châu Mỹ liền không có việc gì."
Tony mày nhăn lại, nghiêm túc hỏi: "Hơn 100 quốc gia?"
"Ờ hớ!" TONY nhẹ nhàng hỏi. "Chẳng lẽ chúng tôi không chỉ có ít anh hùng hơn các anh, quốc gia còn nhiều hơn so với các anh sao?"
"... Đúng vậy." Steve nhìn qua bị tin tức này chấn kinh sâu sắc rồi. "Chúng tôi," Anh nói. "Chúng tôi chỉ là ở trong nước Mỹ...
"Ha?" TONY không cao hứng bĩu môi. "Được rồi...." Gã kéo dài thanh âm. "Này thật đúng là tin tức tốt." Gã khó hiểu hỏi. "Vậy các anh còn có thể làm thành cái dạng này? Tôi là nói," Gã nhìn Steve một chút. "Anh chính là Đội trưởng 'Mỹ' ai!" Gã cố tình nhấn mạnh từ đơn nào đó, không biết là kinh ngạc vẫn là đơn thuần trào phúng.
Steve không thể tưởng tượng nói: "Tôi không biết loại đồ vật dự luật này cũng có thể thông dụng mà! Đây cũng là đặc sản thế kỷ 21 sao? Vẫn là khác biệt giữa đa vũ trụ?"
"Không." Tony nhìn mình vũ trụ khác. "Chỉ sợ không phải dự luật." Gã hỏi. "Anh ký tên ở văn kiện gì?"
TONY chớp chớp đôi mắt. "Hiệp định Sokovia a!" Gã rõ ràng đã ý thức được bất đồng, tò mò hỏi. "Bên các anh là cái gì?"
Tony thần sắc trầm trọng trả lời: "Dự luật đăng ký Siêu anh hùng."
Tác giả có lời muốn nói: bình luận chương trước phát hiện mọi người đều rất tức giận thái độ của Cap 616, tôi tự hỏi một chút, khả năng có hai nguyên nhân: Một là, tôi miêu tả không đủ kỹ càng tỉ mỉ; hai là, tôi đoán hiểu biết đối với truyện tranh của mấy người bạn nhỏ này có lẽ cũng không quá kỹ càng tỉ mỉ.
Đầu tiên, nói một chút cái nhìn của tôi đối với 616 cùng MCU, cá nhân tôi cho rằng mỗi người ở 616 đều nhẫn tâm so với chính bọn họ ở MCU, đối với người khác nhẫn tâm, đối với chính mình cũng vậy. Mọi người liền nói chuyện clone Thần Sấm đi, Iron MCU tuyệt đối làm không được.
Tiếp theo, nội chiến ở 616 cùng MCU hoàn toàn bất đồng, liền hiện trường tạp nham ở sân bay của MCU cùng 616 tuyệt nhiên là không so sánh được. Nội chiến 616, siêu anh hùng, người nhà của siêu anh hùng, siêu ác nhân, chính phủ, mỗi một bên đều có người trả giá bằng mạng sống vì trận đấu tranh này. Bởi vậy trận chiến này càng đốt càng cháy, đến cuối cùng mỗi người đều bị phẫn nộ che đậy đôi mắt, nói trắng ra là chính là đánh đến đỏ cả mắt. Thẳng đến thời điểm Captain America muốn giết Iron Man, đúng đấy, không giống nhau đập lò phản ứng ở MCU, Cap 616 là thật muốn giết người, sau đó bị một đám thị dân New York ôm lấy, lúc này mới hoàn toàn tỉnh ngộ nhấc tay đầu hàng, kết quả liền ở trên đường đi thẩm phán bị người nổ súng bắn chết.
Cuối cùng, nói về thái độ của Cap 616. Kỳ thật, anh thật sự cực kỳ yêu Tony! Về sau trong truyện tranh, sau khi Captain America chết lại đã xảy ra một ít việc, cách làm của Tony thật sự hơi quá mức, tới trình độ nào? Tony bị Skrull bắt đi, không có một siêu anh hùng nào đi cứu gã! Liền chúng bạn xa lánh đến trình độ này! Thẳng đến Captain America được cứu trở về, anh chất vấn bọn họ vì sao không đi cứu gã! Đương nhiên, bọn họ cho rất nhiều lý do, nhưng tôi cảm thấy xét đến cùng chính là bởi vì bọn họ cảm thấy Tony không đáng bọn họ mạo hiểm sinh mệnh đi cứu. Lúc này, Steve đi cứu gã. Mà ấn tượng của Steve đối với Tony, còn dừng lại ở giai đoạn bên trong chiến, lúc này anh như cũ cho rằng, Tony là đáng giá.
Giống như có chút lạc đề, tóm lại, thái độ này của Cap 616 rất bình thường. Vào lúc cuối cùng nội chiến, thái độ đối với đối phương của Steve và Tony đều rất kém cỏi, nhưng là Captain đã chết một lần, cho nên áy náy cùng cảm giác tội lỗi của Tony áp xuống phẫn nộ của gã.
Cuối cùng của cuối cùng, ai chưa đọc truyện tranh có thể đi lục soát một chút hai bức di thư của bọn họ. Đúng, trong lúc nội chiến, hai người bọn họ để lại di thư cho đối phương, phi thường cảm động!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT