Quán nhỏ có hai tầng, tầng dưới khách ngồi chật kín, Cố Dư dẫn cô lên
tầng trên, nói với một bà cô rồi vào một phòng nhỏ, Ngôn Cách kinh ngạc
há hốc mồm.
“Nơi này còn có phòng bao luôn hả?”
Nhìn qua là biết một quán nhỏ bình thường nha, không ngờ cũng học theo mấy nhà hàng lớn có phòng bao, chậc chậc.
Cố Dư cầm menu gọi bốn cái bánh kẹp nhân thịt dê, bò và hải sản, kèm thêm
hai chai nước uống, hắn nhìn cô ngó đông ngó tây, lên tiếng giải thích:
“Bà chủ tách từ mấy phòng ở, bánh kẹp ở đây rất ngon.”
Ngôn Cách
chờ đồ ăn lên, cầm một cái ăn ngon lành, không ngừng gật đầu, ừm ừm mấy
tiếng liên tục, Cố Dư ăn một cái xong thì ngừng, nhìn cô ăn hết ba cái
còn lại, hai má phồng lên, môi dính chút mỡ bánh lóng lánh, ánh mắt cong lại như hưởng thụ.
Cố Dư nhìn đồng hồ, rồi lại nhìn cô, mở miệng tán gẫu: “Nhà nhóc gần đây không?”
Ngôn Cách vừa nhai vừa nghĩ, rồi mới nói: “Chắc là….., mà tôi cũng không
biết nữa.” Đây là lần đầu tiên cô tới chỗ này, nhìn khoảng cách chắc
cũng khá xa đi.
Cố Dư gật đầu, rút thuốc ra châm lửa hút một hơi, cười tươi nhìn cô ăn đến vui mắt, mở miệng nói: “Ăn xong tôi bắt xe cho nhóc về, chỗ này rất khó tìm xe.”
Ngôn Cách nuốt một cái, nhìn hắn: “Chú cứ về trước đi, tôi tự bắt xe được.”
Cố Dư không trả lời, chỉ vừa hút thuốc vừa nhìn cô, mãi lúc lâu mới vứt điếu thuốc xuống: “Cám ơn nhóc lần trước.”
“Không có gì, thuận tay thôi." Ngôn Cách lấy giấy lau miệng, cười xán lạng với hắn, vốn dĩ lúc đó cô cũng là rảnh rỗi nha, chỉ thuận miệng nói một câu doạ đám kia chạy đi, cũng không tính là ân lớn gì.
Cố Dư đưa một tờ giấy cho cô, trên đó ghi một dãy số: “Nếu có việc gì cần giúp thì gọi tôi.”
Ngôn Cách nhìn bàn tay hắn đưa tới trước mắt, kìm nén nuốt nước miếng, mô
phật, cô không thể để người ta biết mình có bệnh tay khống được, bằng
không sẽ bị coi là thần kinh, cô cầm lấy tờ giấy nhét vào túi, theo cách cô nghĩ thì bản thân cô không cần phải nhờ người giúp đỡ, toàn là cô
giúp đỡ người khác, nhưng nghĩ nghĩ thôi thì cứ cầm lấy.
Hai
người ra khỏi quán, đúng như Cố Dư nói ở đây rất khó bắt xe, chờ mãi mới có một chiếc taxi, lên xe rồi cô vẫy vẫy tay với Cố Dư, cong môi cười
một cái rạng rỡ: “Chú Cố, cám ơn buổi ăn hôm nay.”
Chờ taxi đi rồi, Cố Dư mới dập điếu thuốc trên miệng xuống, khoé môi còn hơi nhếch lên, chú Cố?
…….
Mấy ngày nay Ngôn Trì nhận ra em gái hắn có điểm bất ổn, hay thất thất ngồi ngây người, lúc này đây hai anh em đang ngồi ở sảnh chính biệt thự, cô
cũng y như vậy thất thất suy nghĩ, hắn hơi nhíu mày, gõ gõ lên mặt bàn
bằng đá.
“Mấy nay mày bị gì vậy, cứ ngồi thất thần suốt.”
Ngôn Cách giật mình nhìn anh trai, lúng túng thu lại biểu cảm, hung hăng
liếc hắn: “Nghĩ làm sao lừa ba mẹ để đi chơi, không được hả.”
“Mày nằm mơ.” Ngôn Trì đứng dậy không mặn không nhạt mỉa mai cô, ba mẹ hắn
mấy hôm trước mắng cô một trận, bắt buột cô ở nhà mấy ngày, bằng không
ném sạch đám đồ không ra hình dạng kia ra bãi rác, con nhóc này mới chịu ngoan ngoãn ở nhà.
Ngôn Cách nhìn anh trai đi rồi mới thở phào
một hai, không thể trách cô được, anh trai cô rất thông minh, nắm bắt
sắc mặt người khác rất đỉnh, cô sợ hắn nhìn ra mình đang tương tư a!!!!
Còn về vấn đề tương tư ai cô cũng rất đau đầu, mấy hôm nay cứ rảnh là cô
lại nghĩ về Cố Dư kia, rõ ràng là một ông chú thôi, nhan sắc không phải
đẹp trai xuất sắc nhưng càng nhìn hình như lại càng cuốn hút, càng hấp
dẫn, mỗi lúc hắn cười cợt nhả hay ngả ngớn thôi cũng đủ để cô rung động, mẹ kiếp, đã vậy còn thêm bàn tay hoàn mỹ kia nữa, hành chết cô rồi, tuy nói người cô gặp có bàn tay đẹp không ít, nhưng có bàn tay kiệt xuất
như Cố Dư là không có, từng ngón tay từng khớp tay như được tạc tượng mà ra, đẹp đến từng milimet!!
Đây chính là tình yêu sét đánh trong truyền thuyết hả?
Ngôn Cách buồn bực quăng suy nghĩ ra sau đầu, cầm điện thoại lên weibo, đăng một cái tin xả giận, một lúc sau đã có rất nhiều người bình luận, cô
chú ý có một cái của ông chủ Poc Poc.
Poc Poc: [Cô gái nhỏ, có muốn đi phượt không?]
Ngôn Cách càng buồn bực hơn, giờ cô muốn bước chân ra cửa chính còn khó nữa chứ huống chi là đi phượt!
…….
Đến buổi tối, Tô Man Tử gọi điện thoại đến, bảo muốn đi chơi, Ngôn Cách
hoài nghi con nhỏ này trốn ra ngoài, mà cô ở trong nhà muốn nổi cả nấm
mốc, sắp điên luôn rồi, lặng lẽ thay đồ, khoác thêm áo bông cô không dám cầm theo túi xách, nhét tiền cùng điện thoại vào túi, rón rén mở cửa sổ lên, đã hơn mười một giờ đêm, ba mẹ cô hình như đã ngủ rồi, cố gắng
không gây ra tiếng động, nhẹ nhàng nhảy từ cửa sổ ra ngoài, thân thể
linh hoạt tiếp đất an toàn, cô phủi phủi tay, chỉnh sửa lại quần áo rồi
chạy ra cổng, vừa chạy vừa gọi điện bảo Tô Man Tử mở cửa xe trước.
Rầm!
“Mệt chết tớ rồi, không phải lần đầu chạy trốn nhưng tim vẫn run, đên giờ
vẫn còn đập đây này.” Ngôn Cách leo lên ghế phụ, đóng cửa lại, thở không ra hơi, cái hàng rào nhà cô quá cao, làm cô mất thời gian loay hoay mãi mới trèo ra được.
Tô Man Tử nhìn qua: “Ủa, vậy bình thường tim cậu không đập à?”
Ngôn Cách: “…” Có biết thế nào là ẩn dụ không vậy hả cô nương?!!!
Tô Man Tử lái xe đi, cười đắc ý: “Bố mẹ mình đi thăm bà con hai ngày, phải tranh thủ cơ hội nha.”
Ngôn Cách nhìn chiếc xe, hơi nhướng mày: “Man Tử, cái xe này của ai vậy? Không nghĩ tới cậu còn dám trộm xe đi á.”
Nhà cô có tiền thật, cô muốn gì được nấy cũng là thật nhưng riêng khoảng
muốn lái xe ô tô thì ba mẹ cô cấm tuyệt đối, kiểu gì cũng không mua cho
cô, một là sợ cô gây tai nạn, hai là cô còn chưa đủ tuổi, ngay cả chiếc
mô tô cô mua ở nhà cũng là lâu lâu mới được lấy ra lái một vòng thôi
đấy.
Tô Man Tử cười ranh mãnh: “Của anh mình đó!”
Nhắc tới anh trai của Man Tử, thì cùng Ngôn Trì coi như là bạn học cũ từ trung
học tới cao trung, quan hệ hai nhà cũng qua lại nhiều, nên là cô với Man Tử xem như chị em thân thiết kiêm bè lũ, theo quan niệm có phúc cùng
hưởng có hoạ cùng chia.
Ngôn Cách nuốt một ngụm nước miếng, cô
thích kích thích nhưng giao tay lái cho bạn thân quả là một trò đại mạo
hiểm: “Man Tử, mình chưa có người yêu, chưa được nếm điều vui sướng nhất của một đời con gái, cậu hãy lái xe cẩn thận vào nha.”
Man Tử
cười đắc ý, phóng như bay trên đường lớn, địa điểm đến là vũ trường
trung tâm thànhh phố A, hai người hưng phấn xuống xe, chuẩn bị sẵn sàng
lâm trận, hight tới cùng, ai ngờ mới xuống xe, một người thanh niên lao
tới như gió, kèm theo tiếng quát vô cùng phẫn nộ.
“Man Tử, mày dám trộm xe anh mày ra ngoài hả!!!!!”
Mẹ kiếp, đại hoạ xuống quá nhanh, Ngôn Cách cùng Tô Man Tử đứng sững
người, khuôn mặt Man Tử trắng bệch, hiển nhiên rất sợ anh trai mình, cô
lắp bắp.
“Anh …Anh hai…em..”
“Câm miệng! Cút về nhà mau!” Người thanh niên kia rống lên, lôi Tô Man Tử đẩy vào ghế sau.
Ngôn Cách nhanh chóng chen vào dòng người, xem ra hôm nay Tô Man Tử thất thủ rồi, cô không thể qua đêm nhờ được rồi, haiz, nhìn chiếc xe biến mất
hút cô thở dài một hơi, không có người đi cùng một mình cô có vào vũ
trường cũng nhàm chán. Cô nhìn qua có quán hoành thánh còn mở, bỗng
nhiên thấy đói bụng, nhủ thầm thôi kiếm cái gì lấp bụng trước đã.
“Hết chỗ rồi cô gái.” Ông chủ khó xử nói.
Ngôn Cách nhìn chung quanh, đã một giờ sáng rồi không nghĩ tới người còn
nhiều thế này, ánh mắt cô chợt dừng lại, đưa tay chỉ chỉ.
“Lấy cháu một phần, không hành, bạn cháu đằng kia.”
Ông chủ nhìn theo, gật gật đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT