Nói xong Ngôn Cách vẫn chưa hả giận, cứ nghĩ tới mấy năm người đàn ông của mình bị hạ nhục chế giễu cô lại tức không chịu được, cô chưa từng trải qua cuộc sống của hắn, nhưng chỉ từ thái độ của hắn đối mặt với mọi việc luôn dưng dửng làm cô hiểu được, đã chịu quá nhiều vết thương, thêm một vết hay ít đi một vết cũng chẳng có gì khác nhau, vì vậy hắn bỏ qua miệng đời.

Cô lựa chọn không quan tâm cái nhìn của người khác, là vì theo đuổi cho bản thân, còn hắn, là vì không còn lựa chọn nào nữa!!!

“ Tôi nói, anh dù ăn mặc những thứ mắc tiền cũng che được cái mùi hãm của anh đâu!”

Lăng Tuấn Kiệt bị nói đến mặt mày đen thui, hắn sa sầm mở miệng: “ Này cô gái, tôi chỉ muốn tốt cho cô thôi.”

Nói thật ngoại hình của Ngôn Cách thật sự rất dễ thu hút người khác, ai nhìn cũng không nhịn được mà muốn ôm về nhà.

Ngôn Cách bật cười một tiếng chế giễu: “ Tôi và anh có quen biết à? Nhọc lòng anh quan tâm quá rồi đấy, rảnh vậy sao không đi kiếm việc gì làm khác đi!”

Vài cô gái thấy bị nói cảm giác như mình bị chửi chung, khó chịu lên tiếng như tiền bối chỉnh lỗi hậu bối: “ Này, em gái nhỏ, chúng tôi đi trước nhiều kinh nghiệm hơn em nhiều, chỉ là không muốn em bị người khác lừa mất thôi.”

“ Đúng đấy, Cố Dư bản chất của hắn y như cha hắn vậy, không tin em hỏi mọi người coi.”

“ Đúng đúng, cô gái à, em đừng để bị làm mờ mắt.”

“ Phải đó, năm đấy cậu ta đánh suýt chết mấy người rồi, không tin có bọn họ đây này.”

Ngôn Cách chợt nở nụ cười u ám: “ Mấy người đó đâu?”

“ Đây này, mau mau ra nói cho cô ấy biết đi.” Mọi người tưởng cô đã dao động lập tức kêu vài người ngày xưa bị đánh thừa chết thiếu chết ra.

Không ngờ, Ngôn Cách lại buông một câu nhẹ bẫng: “Chú Cố à, năm đó đáng lẽ chú phải đánh chết bọn họ mới phải, xấu người còn xấu nết, ghê tởm!”

“!!!!”

Bị một con nhóc nói đến vậy bọn họ mặt mũi đều mất hết sạch, mặt trắng mặt xanh thay đổi liên tục, nửa ngày không nói ra được một câu.

“ Với lại, tôi còn không biết mình có mấy bà chị già như các thím, làm ơn đừng gọi bậy nhé!”

Cố Dư nhìn cô gái nhỏ đang một mình cân tất cả, hắn bỗng dưng cảm thấy thế này hình như cũng không tệ chút nào, tuy nghĩ vậy nhưng vẫn rất đúng lúc kéo cô ôm vào người, cười vài tiếng làm kiểu rồi nói: “Ha ha ha, tính em ấy hay nói thẳng, lại càng không chịu được mấy thứ dơ bẩn nên buột miệng ấy mà, đều già cả rồi, đừng để ý tranh chấp làm gì, thế nha chúng tôi về trước, yên tâm đã thanh toán hết rồi.”

Thật ra hắn đau lòng chết được, không phải hắn tiếc tiền mà là vì thấy không đáng chút nào, tiêu tiền cho đám người này một đồng cũng đủ làm hắn bực bội mà, cô nhóc này lại cứ sợ mình bị người ta bắt nạt cố tình làm trò mèo! Hừ, chung quy vẫn là mình thiệt chứ ai!

Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng trong lòng lại mềm như một bãi bùn nhão!

Để lại đám người đang không ngừng tru tréo chửi rửa sau lưng…

Rời khỏi Hải Thành, Ngôn Cách vẫn còn tức giận lắm, cô cáu nói: “ Làm sao lại không cho em nói, em còn chưa nói đủ!”

Cố Dư nhìn bộ dáng nhe răng giơ vuốt của cô bỗng dưng thấy buồn cười, hắn xoa xoa cái đầu nhỏ của cô, người hơi khom xuống nhẹ nhàng nói: “Không nỡ nhìn em tức giận, bọn họ còn không đáng giá đến như vậy đâu, huống chi người bị ăn hiếp phải là bọn họ mới đúng, anh có bị thiệt đâu.”

Ngôn Cách nghe vậy thì hạ hỏa, ngờ vực nhìn hắn: “ Thật sự?”

Cố Dư bật cười, hài hước nói: “Em nhìn anh thế này ai có thể bắt nạt được chứ!”

Hai người vừa nói vừa đi ra chếc xe Tô Phi đang chờ nãy giờ, thật ra cậu tính đi vào theo nhưng Ngôn Cách một mực bắt chờ chỗ này, thật là…..biết người ta nhiều chuyện lại không cho đi hóng, đúng là ác độc!!!!!

Ba người vừa đi vừa nói chuyện, nghe Cố Dư tường thuật lại việc Ngôn Cách đã bao phòng VIP làm hắn nở mày nở mặt thế nào, mắng chửi tên khốn kia thế nào, Tô Phi nhịn không được nuốt nước miếng, nói ra một câu.

“ Tiểu Cách à, em đúng là tiểu phú bà, hay là bao nuôi thêm anh đi?”

Ngôn Cách đánh cậu ta một cái: “ Cái bản mặt của anh còn không đẹp bằng chú Cố!”

Tô Phi: “….” Xin lỗi chứ tôi đây hơi bị đẹp trai, thuộc TOP 1 mỹ nam của quán đấy!!!!

Trở về Poc Poc, vết bầm sau lưng của Cố Dư đã tan, chỉ còn lại miệng vết thương đang kết vảy, ngày ngày Ngôn Cách đều giúp hắn vệ sinh thay băng gạc, mỗi lần làm là cô lại không nhịn được mắng hắn, lải nhải cả lúc lâu, vậy mà Cố Dư tâm tình giống như rất tốt, còn cười lại với cô nữa, càng làm cô tức muốn bốc khói.

“ Em nói chứ anh kẻ thù cũng hơi bị nhiều rồi đấy, định bao thầu à!” Từ lúc gặp hắn tới nay cô thấy xung quanh đâu đâu cũng là kẻ thù.

Cố Dư bỗng nhiên nhoẻn miệng cười: “ Em không thấy như vậy rất thú vị à, càng nhiều bạn lại càng phải suốt ngày giả vờ làm sao để đối xử với họ!”

Ngôn Cách hơi ngừng lại, rồi lại như bình thường, cô cười theo: “ Cũng phải, rất khác biệt!”

Cố Dư bỗng nhiên trở tay nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, hắn nhìn cô chằm chằm, gương mặt trở nên nghiêm túc nói: “ Ngôn Cách, anh biết em vì quá khứ mà cảm thấy bất bình cho anh, chính anh cũng đã từng thấy như vậy, nhưng giờ anh nhận ra mỗi người một đôi mắt, góc nhìn tất nhiên sẽ khác nhau, quan điểm càng khác nhau, anh không thể nào ngăn cản bọn họ. Chỉ cần anh thấy không sai là được rồi, anh không quan tâm người khác nói thế nào. Em quan tâm anh, anh rất vui, nhưng em là con gái, phải biết quan tâm bảo vệ bản thân, đừng chỉ lo đến cảm xúc suy nghĩ của anh mà quên mất mình, người chịu thiệt sẽ làm em, em hiểu không?”

Cả căn phòng giống như chìm vào khoảng lặng, tiếng hít thở phập phồng của Cố Dư càng trở nên rõ ràng, hắn nhận ra một điều cô cực kỳ để tâm tới những gì mà hắn đã trải qua, chỉ cần một điểm nhỏ thôi cô cũng phải hả giận cho hắn! Hắn rất cảm động nhưng hơn hết hắn không muốn cô tạo thành thói quen như vậy, lỡ như… lỡ như sau này cô và hắn kết thúc, cô gặp người khác, không phải là sẽ bị chịu thiệt hơn ư?

Nghĩ đến đây đáy lòng hắn như bị thứ gì đó bóp chặt, vừa khó chịu vừa muốn đánh người.

Ngôn Cách còn đang trong cơn sững sờ chưa hoàn hồn, cô chưa từng yêu, chỉ biết theo bản năng mà làm, thứ gì của cô, cô đều muốn bảo bọc chăm sóc nó, càng không để người khác đụng chạm, ngay cả Cố Dư cũng vậy, sự chiếm hữu càng lớn, cô phủ nhận với Tô Man Tử rằng mình không yêu, nhưng thật chất cô biết mình quả thật đã bị người đàn ông trước mặt này đoạt hồn ngay từ lần đầu tiên gặp.

Có người đàn ông nào mà không mong người yêu mình hết sức vì mình, làm mọi việc vì mình? Còn riêng Cố Dư, hắn lại đi khuyên nhủ cô rằng đừng như thế, vì người chịu thiệt sẽ là cô! Hắn nói không gì quan trọng hơn bản thân! Đừng vì người khác mà xem nhẹ chính mình!

Cố Dư nhìn cô gái nhỏ cứ nhìn mình bần thần, thầm nghĩ không lẽ hắn nói chuyện quá căng thẳng? Hay là quá nghiêm túc? Nãy hắn nói có lớn tiếng không nhỉ? Hình như là…có chút chút?

Nghĩ nghĩ hắn ho nhẹ một tiếng, lên tiếng: “Em….”

Còn chưa nói xong cô gái trước mặt đã nhào tới ôm vòng qua eo hắn chặm đến vết thương khá đau như hắn vẫn nhịn không lên tiếng, âm thanh trong trẻo vang cạnh tai.

“ Cũng vì mình chú chứ chẳng có ai nữa…”

“ ……”

Cố Dư vốn đã chuẩn bị tâm thế bị đánh, không nghĩ tới người yêu nhỏ của mình lúc này lại bỗng dưng nữ tính lạ thường, hắn xoa xoa đầu của cô, giọng trầm ấm: “ Anh chỉ là không muốn em bị thiệt thòi.”

Ngôn Cách lầm bầm: “ Em thì làm sao có thể bị thiệt được chứ.”

Cố Dư: “ Không phải mới bị từ anh hai em à?”

“…..”

Ngôn Cách ngẩng đầu hung hăng trừng hắn một cái.

“ Khụ, không đúng, là vì em đại nhân đại lượng không chấp nhặt, anh nói sai rồi.” Cố Dư rất khôn ngoan lập tức cua xe, còn dùng ánh mắt cười hề hề với cô.

“ Đồ lươn lẹo.” Ngôn Cách khinh thường mắng một câu.

Tô Phi vừa đón Vương Nhu tới nơi, định vào thăm thì bắt gặp cảnh hai người đang đùa giỡn, cô cũng không ngại: “Hai người xem chừng rất vui vẻ ha.”

“ Chị Vương Nhu, mau vào đi, sao nay chị lại đến đây?”

Tô Phi đi từ ngoài vào cười nhạo: “ Không nói thì thôi, chứ nói xong anh tưởng đây là nhà của vợ chồng hai người đấy!”

Ngôn Cách trừng mắt cậu một cái, sau đó kéo tay Vương Nhu nói chuyện: “ Nay hình như được 4 tháng rồi chị nhỉ?”

“ Ừm, mới hơn bốn tháng.”

“ Đã biết trai hay gái chưa chị?” Ngôn Cách vừa xoa bụng vừa hỏi.

“ Ha ha, chị vừa siêu âm xong, là con trai.”

Tô Phi bên cạnh chen mồm vào, giọng có chút bực bội: “Anh chắc chắn là con gái, con gái!!”

Cậu không muốn có một thằng nhóc vừa lỳ vừa tranh giành vợ đâu!

Vương Nhu đánh vào lưng hắn cái bốp, cô trách mắng: “ Bác sĩ đã nói là con trai, anh bớt bớt lại cho em.”

“ Hic…” Tô Phi ngầm ngùi quay sang kể lể với bạn thân, không những không được an ủi, còn bị Cố Dư cười nhạo một trận.

“ Tính ra lúc chị sinh bé là cũng vừa lúc em tốt nghiệp xong đó.”

“ Vậy à, lúc đó chúng ta cùng tổ chức tiệc một thể được rồi!!”

Ngôn Các cao hứng cười nói không ngừng, ánh mắt hơi đảo qua người đàn ông ngồi bên kia, mới đây mà cô và hắn đã dây dưa tới nửa năm, thời gian khá nhanh, nhưng cô vẫn rất hài lòng với mọi chuyện, cảm giác chuyện cùng anh cả đời dường như không phải không có khả năng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play