Ngày hôm sau.

Ngôn Cách vui vẻ vừa hát vừa chơi được thoại, bỏ qua ánh mắt quái dị của Tô Man Tử đang nhìn mình, cảm giác trống rỗng một tuần qua như được lấp đầy, cả người cô cũng tự nhiên thấy thoải mái hơn rất nhiều, Cố Dư hôm qua đột nhiên tìm cô đúng là chuyện tốt mà.

Tô Man Tử nhíu mày châm chọc: “Cậu làm ơn kiềm chế giúp mình, là đứa nào cứ suốt ngày than vãn trách móc tên Cố Dư hả? Mới được đưa đồ ăn đêm đã vui đến mức muốn vểnh cả đuôi lên vẫy vẫy rồi.”

Cô thật sự rất khinh thường Ngôn Cách đấy, người ta bảo tâm trạng con gái sáng nắng chiều mưa thay đổi một trăm tám mươi độ, nhưng theo cô thấy thì Ngôn Cách phải là ba trăm sáu mươi độ mới đúng, từ ngày đi thăm bà Cố về, con nhóc này cứ ngoài miệng thì cứng cổ bảo bỏ qua không chấp nhặt, nhưng trong lòng thì có chỗ nào bỏ qua chứ, một ngày phải lôi ra chửi một lượt mới thôi, tức giận bao nhiêu, mà bây giờ mới được đưa đồ ăn lập tức vui vẻ đến thế kia. Cô thật sự nghi ngờ con nhỏ này bị tâm thần phân liệt rồi.

Ngôn Cách bĩu môi, cứng miệng nói: “Cậu nói gì cơ, mình có chỗ nào giống đang vui vẻ, đây là trạng thái bình thường của mình đó.”

Tô Man Tử hai tay khoanh tay lại, dửng dưng đáp: “Chỗ nào cũng giống!”

Không qua mắt được bạn thâ, Ngôn Cách cũng chẳng thấy mất mặt, cô cười hì hì: “ Vậy à, nhưng mà người ta có tâm giữa đêm đưa đồ ăn tất nhiên mình phải cảm động rồi.”

Tô Man Tử tỏ vẻ xem thường không thèm nói chuyện, tiếp tục cắm đầu chơi điện thoại, ơ ờ, cậu mạnh miệng cậu thắng, để mình xem đến ngày mai cậu lại mắng chửi hắn không.

Bỗng nhiên Ngôn Cách chộp lấy tay của nhỏ bạn bên cạnh, cười hắc hắc: “Này Man Tử, tối nay mình qua nhà cậu ôn bài nhé?”

Như nghe được chuyện nghìn lẻ một đêm, vẻ mặt Tô Man Tử lúc này hai từ kinh hãi không đủ để miêu tả, what? Ngôn Cách của cô yêu đến ngu luôn à, sao hôm nay đột nhiên lại muốn qua nhà cô ôn bài? Có bao giờ mà nó siêng vậy đâu!!!!

Mặc dù nghĩ vậy nhưng Tô Man Tử vẫn cảnh giác hỏi: “Cậu muốn làm gì? Mình nói cho cậu biết anh hai cậu đã bảo với mình canh chừng cậu đấy.”

Cái này là vài ngày trước Ngôn Trì bỗng dưng liên lạc với cô bảo canh chừng không cho Ngôn Cách đi gặp người khác, tất nhiên cô biết người khác này là ai, mặc dù không muốn bán đứng bạn bè nhưng tính mạng vẫn là trên hết, anh hai của con nhỏ này có bao nhiêu thủ đoạn chỉ có anh trai của cô và cô mới biết được, tận mắt chứng kiến anh ta chỉnh người khác thê thê thảm thảm, ai ôi, cô không muốn mình trở thành nạn nhân đâu nha.

Ngôn Cách hoàn toàn không biết chuyện này, vẫn luôn tin tưởng bạn thân chí cốt của mình, cô tỏ vẻ đáng thương, dẩu môi nói: “ Cậu nghĩ đi, mình với chú ấy cả tuần chẳng gặp nhau, nhăn tin gọi điện cũng chẳng bao nhiêu, cứ thế này chia tay sớm mất thôi huhu.”

Tô Man Tử: “ Chia tay sớm bớt đau khổ.”  Thật ra cô còn muốn nói thêm một câu, đó là, bớt liên lụy cả tớ nữa, nhưng vẫn là không dám chọc nó nổi điên.

Ngôn Cách xụ mắt không vui nói: “ Cút, mới có nửa tháng mà trù ẻo, mình nhất định phải quen được lâu như người ta, tớ với cậu đã chơi với nhau gần hai mươi năm, nói đi rốt cục cậu có giúp không?”

Tô Man Tử nuốt nước miếng, cuối cùng lộ vẻ mặt đau khổ hỏi: “Tớ nói này Cách Cách, cậu định làm thế nào để giấu anh hai cậu hả?”

Nghĩ tới con nhỏ này giúp đỡ che giấu nhiều chuyện của mình như vậy, bây giờ lại vì bản thân mà tránh né, đúng là có chút áy náy… huhu nhưng anh hai của nó thật sự rất đáng sợ, tại sao cô lại bị lôi vào vụ này vậy hả, yêu nhau thì làm ơn cách xa cô ra đi mà.

Nhìn vẻ mặt không không ra nước mắt của Tô Man Tử, Ngôn Cách cũng không nghĩ nhiều, nghe bạn thân nói liền biết nó đã chịu giúp mình, lập tức nói kế hoạch: “Mình sẽ nói anh hai qua nhà cậu học ngủ lại một đêm, đù sao mai cũng chủ nhật mà, sau đó mình với cậu cùng tới Poc Poc, chỉ một chút rồi về thôi.”

Tô Man Tử bật dậy la làng lên: “Cậu đi là được rồi tại sao mình lại phải đi cùng chứ!!!”

Đã bắt giấu thì thôi đi, còn kéo cả cô đi là thế nào hả????

Ngôn Cách vẻ mặt khó hiểu nhìn bạn thân của mình, giọng điệu đương nhiên nói: “Tất nhiên là để phòng hờ anh ấy có gọi thì mình sẽ đưa cậu nghe đó.”

Tô Man Tử lúc này chẳng muốn sống nữa:: “…”

……..

“ Hửm? Qua nhà Man Tử học bài?” Ngôn Trì dạo này rất chăm về nhà ở, một là vì để trông chừng em gái, hai là bị ba mẹ bắt ép về ở cùng em gái, anh thật sự rất không tình nguyện, anh đã không vui thì tất nhiên cũng phải kéo theo “thủ phạm” này không thảo mái rồi.

Tô Man Tử như chết lặng đứng yên một chỗ gật đầu, ánh mắt len lén nhìn tới người thanh niên đẹp trai trước mặt, nào ngờ vừa hay bắt gặp ánh mắt nghiền ngẫm của anh, lập tức run lên cúi gằm đầu, trái tim bé nhỏ như muốn lao ra khỏi lồng ngực.

Ngôn Cách cũng hồi hộp không kém, sợ anh không cho đi, trong đầu đã xuất hiện một loạt lời nói chuẩn bị đem ra thuyết phục, chưa kịp mở lời đã nghe giọng nói trong trẻo dịu dàng vang lên.

“ Được rồi, nhớ học cho đàng hoàng đấy.” Nói xong Ngôn Trì liền nhìn Tô Man Tử cười một cái man rợ, rồi mới tao nhã xoay người đi lên cầu thang.

Đến lúc ngồi lên xe rồi Tô Man Tử vẫn chưa hoàn hồn từ nụ cười “ man rợ” kia, anh ấy biết rồi phải không? Khẳng định là đã biết cô định phản bội anh rồi!!!!!

Ngôn Cách vẫn còn đang khó tin mà nói: “Ủa, sao nay anh ấy lại dễ dàng đồng ý vậy nha?”

Bình thường cô xin ra ngoài mua đồ anh ấy cũng không cho đi, sao hôm nay lại dễ dàng thả cô ra vậy ta?

Lúc này bỗng nhiên Tô Man Tử nhào qua ôm chầm lấy cô gào lên: “Cách Cách à, cậu phải cứu mình, anh hai cậu đáng sớ quá huhuhu…oa oa..!”

Hai tai Ngôn Cách bị tiếng gào làm ong ong ù hết cả tai, cô vỗ vỗ vai an ủi: “ Không sao, không sao, anh ấy không biết đâu mà đừng sợ.”

Thật ra cô cũng có chút sờ sợ khi thấy Ngôn Trì như vậy, giống như đang chờ các cô nhảy vào cái bẫy mà anh ấy đã giăng ra sẵn vậy! Tô Man Tử không sợ mới là lạ đó.

Ai ngờ, Tô Man Tử lầu bầu mở miệng: “ Thật ra anh hai cậu bắt tớ trông chừng cậu cả tuần qua….”

“ Cái gì?!!!!!”

Chưa kịp nói xong đã bị một tiếng hét của Ngôn Cách cắt đứt, cô đành yếu ớt kể lại toàn bộ quá trình, lén lút quan sát vẻ mặt đang đen thui của nhỏ bạn, cô cảm giác thôi thì cứ chịu đánh chịu chửi chút xíu còn hơn sau này chuyện vỡ ra chẳng ai bảo vệ cô nữa đâu.

Ngôn Cách không tin được là Ngôn Trì lại làm ra việc như vậy, cái tên này thật sự là nghiêm túc muốn kẹp chặt cô đấy à, còn dám uy hiếp cả bạn thân cô làm tay trong, mẹ nó tức chết cô mất thôi! Đưa mắt qua nhìn Tô Man Tử đang dè dặt nhìn mình, cô có chút thông cảm, cũng phải thôi anh hai của mình có bao nhiêu đáng sợ, làm sao mà Tô Man Tử đọ lại được chứ!

“ Được rồi, mình không trách cậu đâu.”

“ Thật?”

“ Ừ.”

“ Vậy tối nay cậu còn muốn trốn đi nữa không?”

“ Có, phải đi chứ! Khó khăn lắm anh ấy mới chịu thả tớ ra, làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội này nha.”

Vẻ mặt Tô Man Tử như nuốt phải ruồi, rầu rĩ nói: “ Cậu biết anh ấy có thể bẫy mà vẫn muốn đi à?”

“ ôi dào, ai biết được có bẫy hay không, có lẽ do chúng ta đa nghi quá thôi.”

……..

Sau khi tới nhà họ Tô, hai cô gái vội vàng thay đồ rồi lén lút trèo cửa sổ chạy ra ngoài, còn vì sao ấy à? Tất nhiên là vì anh trai của Tô Man Tử rất có khả năng cũng là gián điệp của Ngôn Trì chứ sao! Vẫn là nên cảnh giác chút mới an toàn.

Hai người đi được một đoạn đang chuẩn bị đặt Didi thì một chiếc ô tô màu đỏ dừng trước mặt, cả hai người đều không hiểu gì mà lui lại phía sau, cửa kính hạ xuống để lộ ra một gương mặt xinh đẹp quen thuộc, Uông Hiểu Phù hòa nhã cười một cái: “Hai đứa định đi đâu, để cô chở một đoạn.”

“ Dạ không….” Tô Man Tử lập tức muốn từ chối, ai ngờ chưa nói hết câu đã bị Ngôn Cách cướp lời, kéo tay cô leo lên xe.

“ Đi ạ, cám ơn cô giáo hì hì.”

Uông Hiểu Phù cũng cười cười khởi động xem, dịu dàng hỏi: “ Hai đứa đang đi đâu?”

Ngôn Cách đọc ra địa chỉ Poc Poc sau đó bắt đầu nói chuyện phiếm với cô giáo.

Uông Hiểu Phù nhận ra Ngôn Cách thì rất dễ nói chuyện nhưng bạn học Tô bên cạnh thì có vẻ lầm lì hơn nhiều, có cảm giác cô bé không thích nói chuyện với cô thì phải, vì vậy cô mở miệng nhẹ nhàng hỏi.

“ Bạn học Tô hinhf như không thích cô à?”

Ngôn Cách vừa nghe liền quay sang nhìn, bắt gặp vẻ mặt khó ở của bạn thân, sợ nó lại nói ra lời đại nghịch, lập tức chêm lời: “ Có đâu cô, nó chỉ là hơi hướng nội thôi, cô đừng để ý hì hì.”

Tô Man Tử trợn tròn mắt nhìn Ngôn Cách, WTF? Hướng nội? Cô là người hướng nội?? Muốn phản bác lại nhưng bắt gặp ánh mắt của nó, cô lập tức hừ lạnh một tiếng, hai tay khoanh trước ngực, không hiểu sao cô không có thiện cảm nổi với cô giáo họ Uông naỳ, cứ cảm giác cô ta giả trân sượng sượng kiểu gì đó, nhưng Ngôn Cách thì hay rồi, lúc nào cũng ríu rít nói chuyện, hừ.

Tầm gần hai mươi phút đã đến nơi, Ngôn Cách xuống xe rồi cám ơn với Uông Hiểu Phù một tiếng, chờ xe vừa rời đi cô lập tức chờ không nổi mà chạy xồng xộc vào quán, trong lòng có chút háo hức chờ mong gì đó không rõ.

Tô Phi đúng lúc xuất hiện đằng sau chặn đường hỏi: “ Ủa vừa nãy ai chở nhóc tới vậy?”

“ Cô giáo tụi này, mau tránh ra.” Ngôn Cách đáp cụt lủn, đẩy Tô Phi qua một bên rồi chạy vào.

Tô Phi bĩu môi, hừ hai cái con người này, cứ vờn qua vờn lại, để tôi xem các người muốn vờn đến khi nào? Quay đầu qua liền mặt gặp gương mặt khó ở của cô gái đi cùng Ngôn Cách, cậu theo thói quen mở miệng trêu đùa.

“ Em gái, có muốn chơi đùa cùng anh không?”

Đa phần những cô gái sẽ đùa giưỡn ngược lại với cậu, vì ngoại hình của cậu rất bắt mắt lại là ông chủ nên ai cũng nể mặt.

Không may Tô Phi lại chọc đến Tô Man Tử đang bực bội trong người sẵn, cô trừng mắt giơ ngón cái lên với cậu, hung hăng chửi: “Chơi chơi cái cm anh.”

Nói xong liền đi vào bên trong, bỏ lại Tô Phi đang ngơ ngác đứng nhìn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play