Nhảy một hồi Ngôn Cách có hơi mệt, đứng tại chỗ uống một hớp bia lạnh, nhưng vẫn không có cảm giác thoả mãn, cô kéo Man Tử đang nhảy đến không biết trời trăng mây gió lại hỏi: “Ở đây có quầy pha chế không? Mình khát quá!”

Man Tử chỉ tay về một hướng: “Bên kia có quầy bar riêng, cậu qua đó hỏi xem.”

Ngôn Cách nhìn theo, sau đó loạng choạng đi tới, thì ra ở đây chia làm hai khu, cũng coi như tiện lợi, ai muốn quẩy thì qua bên này, muốn tĩnh lặng nhấm nháp thì qua bên kia, dọc đường đi vô số ánh mắt đổ dồn tới cô, có người giả vờ nhảy trúng cô, cô chỉ hơi nhíu mày một cái rồi né.

Lúc tới quầy bar, cô ngồi vào một chỗ trống, tay chống má, nhìn bóng lưng của nhân viên pha chế: “Có thứ gì mát mát không?”

Cố Dư quay lại, nhìn gương mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của cô gái trước mặt, mỉm cười: “Có, nhưng hơi mạnh.”

Ngôn Cách lúc này mới nhận ra người đàn ông trước mặt là người cô cứu lúc trước trong hẻm kia, hôm nay hắn mặc quần tây áo sơ mi trắng, tay áo xắn lên tới khuỷu để lộ ra cánh tay săn chắc, từ bàn tay đến ngón tay đẹp đến từng milimet, khớp tay rõ ràng, làn da ngăm ngăm cuốn hút, cô say mê nhìn chằm chằm bàn tay đang cầm hai cái ly pha chế kia, mơ hồ gật gật đầu.

Cố Dư làm một loạt thao tác nhìn qua vô cùng phức tạp nhưng hắn lại thành thục nhẹ nhàng, ánh mắt tựa như không nhìn vào bất cứ một điểm nào, khoé môi hơi cười, giữa lông mày giãn ra, lộ ra chút tà mị, ánh đèn mập mờ chiếu xuống gương mặt hắn có chút mê hoặc.

Ngôn Cách một tay chống má vừa nhìn vừa hỏi: “Anh là bartender ở đây hả?”

Cố Dư đổ rượu ra ly thuỷ tinh, từng tầng từng tầng, cuối cùng đặt một nhánh bạc hà lên trên đẩy tới trước mặt cô, ánh mắt cong cong: “Đúng vậy, đây là mỹ nhân khiêu vũ, hơi mạnh uống chậm một chút.”

Cô nhìn ly rượu kia, giữa ly đúng là có bóng dáng giống như một người phụ nữ nhảy múa, nhìn qua có chút mê hoặc, cô uống một ngụm, vị giác lạnh lẽo hoà tan trôi xuống cuống họng, thân thể mới thấy thoả mãn, lại nhấp thêm một ngụm nữa.

Cố Dư dở khóc dở cười, cái này là đang uống nước lọc ư, một ngụm lớn như vậy, mày kiếm hơi nhướn, khoé môi cong lên, hắn nhìn cô một hồi đoán chắc mới mười tám tuổi, thua hắn tới tám tuổi,chậc chậc!

Tô Phi từ đâu xuất hiện, thấy Ngôn Cách thì huýt sáo một cái, sau đó ngồi xuống một bên, đang định trêu chọc cô, không biết từ đâu xuất hiện một gã đàn ông bưng một ly rượu màu xanh lam tới ngồi phía bên kia của cô.

Gã nhếch mép cười lưu manh: “Em gái, có nhã hứng uống một chút không?”

Ngôn Cách quay sang, tay vẫn chống bên má, ánh mắt hơi khép hờ, cả người toát ra vẻ lười biếng cuốn hút, câu môi cười, giơ ly rượu trong tay lên: “Được, cạn!”

Gã kia bỗng đưa tay nhấn ly rượu của cô xuống, cười càng quái dị, đẩy ly rượu màu xanh lam tới trước mặt cô: “Không, không, em uống ly này đi.”

Cố Dư yên lặng dựa vào quầy nhìn một cảnh này, đưa thuốc lên miệng hút, một bộ dáng không quan tâm, vẻ mặt hóng chuyện.

Ngôn Cách nhíu mày một cái, sau đó lắc đầu cự tuyệt: “Không cần, tôi uống ly của tôi.”

“Mẹ kiếp, bảo mày uống thì uống, nói nhiều như vậy làm gì!!” Gã đàn ông như nổi điên vươn tay tới muốn bóp mặt cô.

Ngôn Cách trong mắt hiện lên tia nóng nảy, nhanh nhẹn xoay người lui về phía sau, cầm ly rượu của gã trên quầy, tạt thẳng vào mặt hắn, giọng điệu mười phần ngông cuồng: “Mày uống thử tao xem nào.”

Loảng xoảng!

Gã đàn ông không kịp đề phòng loạng choạng té về phía sau làm mấy khay bia đổ ào xuống, gã lau lau mặt, đứng dậy điên tiết nhào lên túm lấy cô, miệng không ngừng ngừng chửi rủa.

“Con điếm này, mày dám đánh tao? Mày biết tao là ai không!!”

Ngôn Cách một tay chụp lấy gã đàn ông, kéo mạnh về phía mình rồi đưa cùi chỏ ra đập thẳng vào mặt hắn, cúi người vật gã ta nằm lăn lóc trên sàn ôm mặt thét lên, vẫn không quên hung hăng trả lời.

“Tao cóc cần biết con mẹ mày là ai!”

Hừ, Ngôn Cách với tay lấy khăn ướt lau lau hai tay, vuốt lại mái tóc dài của mình, cả gương mặt đều toát ra vẻ cuồng vọng tuổi trẻ, hai mắt long lên, mẹ kiếp, một con gà bệnh cũng dám đứng trước mặt cô nhảy múa? Cô còn chưa dở thói ngang tàng nha, dở ra đến cô cũng phải sợ chính mình!

Cố Dư híp mắt thưởng thức cô gái nhỏ kia,bàn tay cầm thuốc đưa lên miệng, liếc mắt qua thấy một đám người đang kéo tới, hắn gõ gõ mặt quầy nhắc nhở Tô Phi đang thất thần nhìn, ý tứ rất rõ ràng.

Đám Tô Man Tử nghe thấy cũng chạy qua bên này, đám bên gã kia cũng đang kéo qua đây, đáng lẽ theo lý mà nói quầy bar nằm trong phòng kính, mọi người bên ngoài chỉ thấy chứ không thể nghe nhưng bọn họ vốn dĩ đang dõi theo Ngôn Cách nên liền thấy hết cảnh vừa rồi.

“Công chúa, cậu không sao chứ?” Man Tử vội vàng kéo Ngôn Cách xem trên dưới, thấy không sao mới thở phào nhẹ nhõm.

“Có chuyện gì vậy, lão đại anh có sao không?” Đám bên kia cũng vội đỡ gã đàn ông đứng dậy.

Mắt thấy hai bên chuẩn bị lao vào đánh nhau, Tô Phi bèn đứng ra cắt ngang: “Các vị, ở đây không thể ẩu đả, là vị tiên sinh này tới trêu chọc vị tiểu thư này nha, chắc mọi người cũng phải biết lý lẽ chứ, đúng không nào?”

Nói xong sau lưng hắn ta xuất hiện mười mấy tên bảo vệ cao to lực lưỡng, giống như bọn họ chỉ cần nhúc nhích tí xíu thôi là sẽ lao lên vặn gãy cổ bọn họ ngay.

Đám Ngôn Cách nhìn sang cô như hỏi ý kiến, thấy cô phất phất tay thì quay về lại chỗ ngồi.

Bên kia gã đàn ông cũng thấy không thắng được liền nhịn xuống hung hăng trừng một cái rồi trở về, mẹ kiếp, hôm nay mặt mũi của hắn mất sạch rồi.

Cố Dư liếc một cái Tô Phi liền hiểu ý, cười cười nói: “ Vị tiên sinh này, xem như quán tôi cũng không thoát trách nhiệm, tôi mời mọi người mỗi người một ly Tam Sắc nhé.”

Thấy bật thang, gã kia cũng ra vẻ khó chịu rồi gật gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn về đám nhóc kia.

Ngôn Cách nghỉ một hồi lại tiếp tục uống bia, lúc chuẩn bị ra sân nhảy, thấy người đàn ông ngăn cản bọn họ lúc nãy đang đi lại phía cô, đặt lên bàn một ly mỹ nhân khiêu vũ, chỉ là lần này màu đỏ, hắn cười lễ độ: “Tiểu thư, tặng cô ly này nhé.”

Ngôn Cách không chần chừ mở miệng: “Cám ơn.”

Tô Phi trở lại quầy bar, còn không quên trêu chọc: “Này Cố Dư, làm sao mày quen cô ấy vậy?”

Hắn chơi với Cố Dư bao nhiêu năm chưa từng thấy hắn ta xen vào việc người khác ở quán, một là vì như vậy sẽ kéo phiền phức tới cho quán, hai là hắn căn bản không quan tâm người khác, hôm nay lại cố tình ra hiệu bảo hắn giúp đỡ đám nhóc kia nha, thật là kỳ lạ mà.

Cố Dư cũng không hề giấu diếm, vứt điếu thuốc vào thùng rác, nhàn nhã nói: “Lần trước là cô nhóc đó cứu tôi trong hẻm.”

Tô Phi quay đầu, tò mò hỏi: “Là chỗ gần trường cao trung Thanh Hoa kia?”

Cố Dư gật đầu một cái coi như trả lời, móc trong túi ra một hộp kẹp dẻo bằng nhôm, lấy một viên bỏ vào miệng, hương vị trái cây ngọt ngào tan trong vòm miệng, khiến tâm tình hắn đặc biệt tốt hơn một chút.

“Ai ya, vì sao hôm đó không phải là tao chứ, nhìn cô ấy ngon như vậy mà, bất công, bất công!” Tô Phi ôm đầu tiếc nuối, ảo não than một tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play