Đi theo Ngôn Trì vào ký túc xá, cô vừa nghe anh hai mắng vừa hóng hớt ngó đông ngó tây, trường đại học này cũng đủ sang chảnh, ký túc xá nhìn không khác gì khách sạn 5 sao nha, bỗng dưng cô có chút mong chờ năm tới thi đại học, đến lúc đó cô cũng phải thử trải nghiệm cảm giác ở ký túc xá mới được, khẳng định sẽ rất vui nha.

Ngôn Trì mắng hai ba câu rồi thôi, anh cực kỳ muốn tiến tới táng cho em gái mình mấy cú đấm, lúc nào cũng chỉ biết hành xử lỗ mãng nông nổi kéo phiền phức, thật tình không hiểu nổi tại sao anh lại có đứa em thô bạo đến cỡ này!!

“ Tiểu Cách, A Trì!!” Một nam sinh đi từ đằng sau chen lên trước, vui vẻ gọi lớn.

Hai anh em Ngôn Trì quay đầu, thấy một nam sinh dáng vẻ cao gâỳ, gương mặt điển trai thanh tú đang cười rạng rỡ chạy đến, Ngôn Cách vui vẻ đáp lại đầu tiên.

“ Anh Hiếu Phàm!”

“ Lâu không gặp Tiểu Cách hình như cao hơn chút rồi nha.” Trần Hiếu Phàm cười tít mắt, đưa tay vò vò đầu của Ngôn Cách.

Gia tộc hai bên đã nhiều đời thân thiết nên con cháu hai bên cũng thường xuyên tiếp xúc, xem nhau không khác gì anh em ruột thịt trong nhà, huống chi em gái của mẹ Ngôn Cách cưới anh trai của Trần Hiếu Phàm, cho nên mối quan hệ đã thân càng thêm thân, thật ra trên dưới hai nhà cũng đang muốn kết đôi Ngôn Cách và Hiếu Phàm nên cả hai cũng thường xuyên gặp mặt, đương nhiên Ngôn Cách hoàn toàn không nhận ra ý định của mọi người.

Ngôn Trì hất bàn tay đang làm loạn trên đầu em gái mình, không vui nói: “Họ Trần kia, đây là em gái của mình mau bỏ tay ra.” Cái tên này mỗi lần gặp em gái hắn lập tức không ngừng sán tới gần sờ loạn, hắn cực kỳ nghi ngờ tên này cố ý lợi dụng.

“ Em mười tám tuổi rồi nha, nhưng vẫn còn cao được nữa đó, chờ đi lên đại học em nhất định sẽ tới m7.” Ngôn Cách trưng ra bộ mặt đắc ý, cô rất thích người khác khen cô cao nha, không giống như anh trai luôn công kích chiều cao của mình, hừ, đúng là y như người ta nói,càng là thân thì càng không thấy được ưu điểm mà.

Trần Hiếu Phàm nếu như biết suy nghĩ của Ngôn Trì khẳng định sẽ kêu oan, hắn chính là thích gương mặt đáng yêu này của Ngôn Cách thôi có được không hả, tính cách lại nghịch ngợm năng động ai mà không mến chứ, huống chi chơi từ nhỏ hắn thật lòng xem cô như em gái ruột mà đối xử, đã là em gái ruột sờ đầu nhéo má vài cái thì có làm sao, chính là Ngôn Trì ích kỷ keo kiệt.

“ Mơ mộng hão huyền.”Ngôn Trì nghe lời nói của em gái, lại bắt đầu giở thói xấu châm chọc mỉa mai, công kích chiều cao khiêm tốn của cô, khoé môi nhếch lên nở một nụ cười chế giễu.

“ Em giết anhhhhh!” Ngôn Cách nhịn không được nhào lên cấu xé anh trai, cái tên này khẳng định không phải là anh trai ruột của cô a!!!!!

Trần Hiếu Phàm nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, giả vờ lao vào can ngăn, nhưng thật ra là ôm chặt lấy Ngôn thiếu gia không buông, để hắn không thể nào giãy giụa thoát ra, miệng còn không quên tía lia khuyên nhủ như thiệt.

“ Nào nào, anh em không nên như thế.”

“ Mẹ kiếp, họ Trần kia mau buông tôi ra!!!”

“ Aiya, Trì à, không nên kích động với em gái, để tôi giúp cậu.”

“ Không – cần!!!!!!”

“ Cần, nhất định phải cần, ông bà dạy anh em không nên tương tàn nhau nha.”

“ A----, Ngôn Cách, em mau nhả ra, bộ em là chó hả??!”

“ Aiya, Tiểu Cách à, em đừng cắn tay cậu ta, mau mau lại đây, anh giữ cổ cậu ta lại, em tới cắn đi!”

“ Tên khốn họ Trần kia!!!!!!”

Ba người cứ như vậy ồn ào suốt dọc đường, kéo đến một đống ánh mắt chăm chăm nhìn, mãi đến khi ba người quậy đã mới dừng, Ngôn Trì và Trần Hiếu Phàm đưa cô ra cổng trường, mặt Trần Thiếu Phàm đã có nhiều thêm một vết bầm, nhưng vẫn không ngăn cản được nụ cười tuấn lãng của hắn.

“ Xe mày đâu, sao không đi.” Ngôn Trì thấy em gái bắt taxi mà không lái xe tới liền hỏi, từ khi nào em gái hắn lại thích đi xe taxi như vậy, bình thường chẳng phải đều là khăng khăng tự lái moto sao?

Ngôn Cách lên xe, vẫy tay một cái, quệt miệng đáp: “ Đang bảo trì.”

“ Tiểu Cách, hẹn gặp lại em sau nha.” Trần Hiếu Phàm giơ tay vẫy vẫy.

………..

Sau khi trở về, cô liền nằm sõng soài trên bộ ghế đệm ở phòng khách, vừa ăn khoai tây vừa coi phim, bỗng lúc này có cuộc gọi tới, cô nhìn thấy màn hình hiện tên Dư Dư ngay lập tức bắt máy, bên kia truyền tới giọng nói ấm áp của anh.

“ Có xin nghỉ thứ năm và thứ sáu được không, tôi đưa nhóc đi chơi.”

Ngôn Cách ngồi bật dậy, không cần suy nghĩ trả lời: “ Được, được, có thể nghỉ.”

“ …..Không sợ mất kiến thức à?”

Ngôn Cách cười đắc ý: “ Không sao, tôi vốn thông minh,về xem lại là được.”

Bên kia truyền tới một tiếng cười nhẹ, lại giống như chiếc lông vũ gãi nhẹ lên trái tim của cô, mềm mại đến ngứa ngáy, cô cong môi cười đến sung sướng, anh chủ động hẹn cô đi chơi, có phải là đã mở lòng với cô rồi hay không nha? Cảm giác chiến thắng làm cô vô cùng thoả mãn.

Cố Dư đã bảo sẽ xuất phát buổi chiều trước một ngày, vì thế hôm đó vừa đi học về cô liền như siêu nhân cấp tốc thay quần áo, vớ lấy balo đã xếp đồ sẵn, thay đôi giày sneaker rồi bắt taxi tới nhà hắn.

Lúc cô tới nơi đã thấy Cố Dư đứng cạnh xe mô tô của cô, hắn hôm nay mặc chiếc áo thun đe mà cô tặng, quần kaki rộng cũng không che giấu được cặp chân dài miên man của hắn, nhìn tới đôi giày hắn đang mang, rồi lại nhìn giày bản thân đang mang, cô có xúc động muốn cười lớn, hắn và cô mang giày cặp nha!

Hai người cùng lái xe đến địa điểm gặp mặt mà đoàn trưởng đã báo, đã có rất nhiêù người tới rồi, ai cũng lái mô tô, trai gái nói chuyện xôm xả, khi thấy hai người mới tới cũng nhìn nhiều hơn một chút rồi thôi.

“ Đây là đi theo đoàn à?” Ngôn Cách vừa xuống xe đã hỏi.

Cố Dư tháo mũ bảo hiểm xuống, vuốt vuốt đầu mình, gật gù trả lời: “ Ừm, tôi thấy nhóc bình luận.”

Ngôn Cách kinh ngạc nhìn hắn, sau đó nhe răng cười vui vẻ: “ Khhoong biết là chú Cố lại quan tâm đến tôi vậy nha.”

Cố Dư từ chối cho ý kiến, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời phía xa xa, một đám mây đên giống như đang dần kéo tới, hắn nhìn cô bảo.

“ Nhóc có muốn lái không hay để tôi chở?”

“ Có chứ, đi xa thế này mắc gì tôi không lái.”

Cố Dư lườm cô một cái sắc lẹm, con nhóc này đúng là không sợ gì, nói chuyện với hắn càng ngày càng giống xưng huynh gọi đệ rồi, thật tình hắn tò mò ba mẹ của cô làm cái quái gì mà dạy ra được cực phẩm này! Không sợ với cái tính này của cô ra ngoài sẽ không có ngày về sao? Nếu mà là hắn trước kia, hắn nhất định sẽ đập chết cô.

Ngôn Cách thấy hắn lườm, cũng nhận ra giọng điệu không được tốt cho lắm của mình, ho khan một cái, sau đó cười hì hì nhìn hắn vô tội, đừng trách cô vì sao thô tục như vậy, chỉ là vì cô tiếp xúc với mấy người bạn dân anh chị nên nói chuyện có hơi…… cục súc? Tự nhiên nay nói chuyện yêu đương có chút chưa quen a! Dịu dàng, dịu dàng, nhất định phải dịu dàng, không thể để tên già đầu này vừa có chút hảo cảm liền bỏ chạy được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play