Kịch bản rất dài, xung quanh càng lúc càng lạnh lẽo, Trình Mộc Quân không thể nhìn thấy hay cảm nhận được gì.

Y không sợ mình bất động, bởi vì trong chuỗi sinh mệnh dài đằng đẵng của Trình Mộc Quân, từ khi bắt đầu có ý thức y đã không thể động đậy.

Suy cho cùng y cũng là cây trúc, cho dù có ý thức nhưng chưa hóa hình thì cũng là chỉ có thể chờ những ngày nổi gió mới có thể chuyển động.

Chỗ duy nhất khiến Trình Mộc Quân không thoải mái đó là quá lạnh, dù là trúc nhưng y không thích những nơi lạnh giá.

Y đắm chìm vào việc đọc kịch bản, thuận tiện nhớ lại những gì đã trải qua trong thế giới này.

Cửu Châu giới phân hai đạo chính tà, chính đạo có một tông hai các ba môn bốn phái, một tông đó là Thái Huyền Tông, là môn phái chính đạo cường thịnh nhất trong Cửu Châu giới.

“Trình Mộc Quân” còn là trưởng lão Phân Thần kỳ có địa vị tối cao trong Thái Huyền Tông.

Tất nhiên, trong tiểu thuyết thì trưởng lão Phân Thần kỳ này nọ chẳng qua chỉ là đùi vàng hoặc là chướng ngại của vai chính lúc còn chưa trưởng thành mà thôi.

“Trình Mộc Quân” thì lợi hại rồi, y vừa là đùi vàng vừa là chướng ngại, đơn giản mà nói, y là đùi vàng trên con đường sự nghiệp mà cũng là chướng ngại trên con đường tình cảm của vai chính.

Song thân của “Trình Mộc Quân” là đại năng1 cảnh giới Hợp Thể. Phụ thân y lấy thân tuẫn đạo2 trong trận chính ma đại chiến, đồng quy vu tận với mười tên Ma Tôn mới có thể ngăn chặn lần đánh chiếm Cửu Châu giới của Ma giới, mà mẫu thân y cũng trọng thương trong trận đại chiến, sau khi gắng gượng trở về tông môn hạ sinh “Trình Mộc Quân” xong cũng ngã xuống.

⌕ (1), (2)

Là một đứa con côi của hai vị đại năng cứu vớt muôn dân trăm họ ở Cửu Châu giới, từ khi còn nhỏ Trình Mộc Quân đã có địa vị tối cao trong tông môn. Bản thân y cũng thiên phú trác tuyệt, chưa đến trăm tuổi đã đột phá cảnh giới Phân Thần, là thiên tài ngàn năm có một.

Nhưng mà, ngay tại lúc đột phá, nguyền rủa từ trên người mẫu thân y chuyển đến lại bất ngờ bùng phát hóa tan đạo cốt của y. Thái Huyền Tông ra sức tiêu hết vô số thiên tài địa bảo mới giúp y giành lại được cái mạng.

Mệnh đã giữ, nhưng tu vi Trình Mộc Quân không thể thăng tiến được nữa.

Đường đường là một đạo quân Phân Thần, một thân kiếm thuật tuyệt diệu lại không thể sử dụng được linh lực, một khi vận linh lực thì thể xác gầy yếu dị thường sẽ không chịu nổi, nhẹ thì hộc máu, nặng thì hôn mê.

Kể từ đó “Trình Mộc Quân” không còn tâm tư nghĩ đến đột phá nữa, quanh năm chu du trong thế giới phàm trần. Một ngày nọ, y gặp một đám sơn tặc đang tàn sát thôn trang bèn ra tay cứu giúp.

Tuy không thể dùng linh lực nhưng y vẫn còn kiếm thuật vô song, dễ dàng tiêu diệt mấy tên sơn tặc vô nhân tính. Chỉ tiếc là y tới chậm, toàn bộ thôn trang đã không còn người sống.

Sau khi tìm kiếm một phen “Trình Mộc Quân” tìm thấy người sống sót duy nhất dưới giếng cạn bị tảng đá đè lên. Đó là Hách Viễn, nam chính của quyển tiểu thuyết này.

Nếu đã là nam chính, đương nhiên là thiên túng chi tài*.

⌕ Chú thích

“Trình Mộc Quân” liếc mắt một cái đã nhận ra tư chất bẩm sinh của Hách Viễn giống mình như đúc, bắt đầu đem lòng yêu mến nhân tài, mang người về tông môn nhận làm đệ tử thân truyền.

Chuyện xưa tới chỗ này đều phát triển rất bình thường.

Sau đó không bình thường ở chỗ, “Trình Mộc Quân” quả thực là moi tim móc phổi ra mà đối xử tốt với vị đệ tử này, sau khi moi hết mười tám năm lại bỗng nhiên sinh ra tình cảm bất thường với đệ tử.

Lúc xem đến đây Trình Mộc Quân cảm thấy có chút không thích hợp: “Không phải cậu nói đây là một quyển tiểu thuyết thăng cấp lưu sảng văn hướng nam* sao? Sư tôn nam yêu đồ đệ nam là cái khỉ gió gì?”

⌕ Giải thích

Hệ thống trầm tĩnh nói: “Cậu không hiểu, đây là một loại trào lưu mới của trang web văn học hướng nam, thu hút độc giả nữ.”

Trình Mộc Quân: “Tôi đúng là không hiểu, bảo sao lúc ấy tôi như bị động kinh đi thích Hách Viễn. Lúc cứu hắn về hắn mới năm tuổi, vừa đen vừa gầy như con khỉ trụi lông, cho dù là hắn lớn rồi tôi cũng vẫn còn nhớ như in, ánh mắt của tôi không có khả năng thấp đến cỡ đó được.”

Hệ thống: “Đây là nam chính đó, có được hậu cung khổng lồ, mị lực phi phàm, là nam chính chỉ với một khuôn mặt đã có thể khiến người ta u mê quên hết đường về.”

Trình Mộc Quân: “Cái này không được, không phải loại hình tôi thích.”

Hệ thống: “Ai quan tâm cậu thích hay không! Thích của cậu có tác dụng gì sao?”

Hách Viễn trưởng thành quả thật phong thần tuấn lãng, như một viên ngọc bích sáng trong khiến người say đắm. Toàn bộ tông môn không ít sư tỷ sư muội đạo tâm không vững đều có cảm tình với hắn.

Dưới sự dạy dỗ của sư tôn Hách Viễn một lòng hướng đạo, trong mắt hắn ngoại trừ kiếm đạo ra thì cũng chỉ có hiếu kính sư tôn.

Trình Mộc Quân lại thở dài: “Rõ ràng là một cảnh tượng phụ từ tử hiếu đẹp đẽ, kịch bản các người lại cứ một hai phải làm ba cái thứ ngả ngớn gì đâu không.”

Hệ thống cười lạnh: “Có ngả ngớn thế nào cũng không ngả ngớn bằng cậu.”

Trình Mộc Quân: “Quá khen quá khen.”

Biến cố phát sinh sau lúc động lòng, Hách Viễn theo như lệ thường rời khỏi tông môn ra ngoài du lịch, hắn cứu được một nữ tử trong bí cảnh.

Hai người kết bạn đồng hành rồi nảy sinh tình cảm. Trong bí cảnh nữ tử xả thân cứu nam chính đang bị mắc kẹt trong tình thế tuyệt vọng, Hách Viễn bị kích thích sau đó bùng nổ cứu người trở về.

Nữ tử bị trọng thương, nam chính dẫn nàng về môn phái cầu sư tôn cứu giúp. Sư tôn vừa liếc mắt đã nhận ra diện mạo của nữ tử, mắt mũi môi mày có vài phần tương tự với ma tu trong lưu ảnh châu mà mẫu thân y để lại.

Sư tôn cho rằng nữ tử có ý đồ xấu, Hách Viễn lại cho rằng trong bí cảnh nàng hoàn toàn có thể vứt bỏ hắn tự mình đào tẩu nhưng lại không, không thể nào là người trong ma đạo được.

Giữa hai thầy trò sinh ra hiềm khích.

Mà chuyện khiến hai thầy trò đoạn tuyệt chính là, Hách Viễn quyết định mang người trong lòng đến Hồi Xuân Môn cầu thầy trị bệnh.

“Trình Mộc Quân” dẫn theo đội chấp pháp của môn phái bắt nữ tử nhốt vào địa lao trấn áp. Hách Viễn hoảng loạn trốn thoát, từ đó hắn bắt đầu hoài nghi cái gọi là thiện và ác, đạo tâm dao động.

Xem đến đây Trình Mộc Quân quả thực mặt đầy đau khổ: “Chao ôi, đúng là con sói mắt trắng! Giờ ngẫm lại tôi còn cảm thấy lúc đó mình làm rất đúng.”

Hệ thống: “Cậu đọc kỹ đi, Hách Viễn nghi ngờ sư tôn không chỉ đơn giản là do nguyên nhân này.”

Trình Mộc Quân theo lời hệ thống chỉ nhìn qua, bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Hóa ra Hách Viễn đã quỳ ba ngày ba đêm trước cửa động phủ của sư tôn cầu xin thay nữ tử, không ngờ “Trình Mộc Quân” phát bệnh đưa đi cứu chữa. Mà Hách Viễn ở bên trong hang động hỗn loạn lại thấy được sư tôn mơ ước hắn.

“Thì ra là thế, khó trách Hách Viễn bỏ chạy, trai thẳng sợ đồng tính.”

Hệ thống: “……, cậu hiểu vậy cũng được.”

Từ đó về sau Hách Viễn bắt đầu hành trình vừa trốn tránh lùng sục của đội chấp pháp vừa đánh quái thăng cấp thu hậu cung. Mục đích cuối cùng của hắn là trở về tông môn cứu người trong lòng ra.

Dù đã gặp qua vô số mỹ nhân, trải qua vô số hương nồng mê đắm nhưng Hách Viễn vẫn dành lại một vị trí nhỏ trong tim cho nữ tử đầu tiên khiến hắn động lòng.

Trình Mộc Quân: “Eo, thật ghê tởm, đây là cái gọi là vai chính thâm tình sao, thâm tình mở hậu cung làm ngựa giống?”

Hệ thống: “Nam tần và nữ tần* không giống nhau, bên nam tần có thể nhớ mãi không quên thì chính là thâm tình rồi.”

⌕ Giải thích

“……” Trình Mộc Quân nói: “May là tôi giết người ta rồi.”

Hệ thống: “Cậu còn rất đắc ý nhỉ?”

Đúng vậy, bên chỗ cốt truyện của Trình Mộc Quân, nam chính không rời khỏi sư môn lang bạt thiên hạ đánh quái thăng cấp thống nhất hai đạo chính tà gì cả.

Lúc Hách Viễn mang người trong lòng về môn phái cầu xin chữa trị, dẫn tình của Trình Mộc Quân đột nhiên biến mất.

Y xem lại những ghi chép chứng minh mình có tâm tư bất chính với đệ tử trong động phủ, quả thực chẳng khác gì ngũ lôi oanh đỉnh. Thế mà đúng lúc này Hách Viễn còn tới cửa cầu xin Trình Mộc Quân thả người.

Hai tầng đả kích nặng nề khiến cảm xúc tiêu cực của Trình Mộc Quân bị phóng đại đến mức cực điểm, trực tiếp đâm chết người trong lòng của Hách Viễn bằng một nhát kiếm, sau đó lóc đạo cốt Hách Viễn trước sự chứng kiến của mọi người, y đọa ma phản bội môn phái, từ đó mất tăm mất tích gần một trăm năm.

Lần thứ hai xuất hiện y đã trở thành khách quý của ma đạo. Mặc dù là người thường, nhưng chỉ cần nhắc tới người đã từng là Chiêu Minh đạo quân ai cũng đều phỉ nhổ một câu. Kẻ phản bội.

Trình Mộc Quân dùng dăm ba câu kể hết chuyện mình làm cho hệ thống.

Dù sao thì sau khi thế giới sụp đổ bọn họ hoàn toàn không biết được Trình Mộc Quân đã làm gì.

Hệ thống im lìm thật lâu, lâu đến mức Trình Mộc Quân tưởng hệ thống giận y đến chết máy: “Hệ thống, cậu làm sao vậy? Cậu vẫn ổn chứ?”

“Không, không ổn chút nào…”

Trình Mộc Quân nghe ra mấy phần thất hồn lạc phách, dù gì cũng là đồng đội của nhau nên y lên tiếng an ủi: “Không có gì đâu, mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát.”

Hệ thống đột nhiên bùng nổ: “Kiểm soát kiểm soát rốt cuộc cậu kiểm soát cái gì chứ hứt hứt hứt*, Tần Lý lần trước đã kịch tính trập trùng lắm rồi, vậy mà giờ cậu lại dùng một nhát đâm chết linh hồn cô gái kia, còn mổ đạo cốt của nam chính, cái đầu nhỏ của cậu rốt cuộc chứa thứ gì trong đó vậy hả!”

⌕ Giải thích

Trình Mộc Quân: “……, cậu đừng có như vậy, tôi sợ.”

“Cậu mà biết sợ sao? Cậu chỉ thiếu điều đâm thủng trời xanh luôn thôi, à không, tuyến thế giới hỏng be bét hết trơn, cậu đúng là chọc thủng rồi còn đâu, cậu có thể nói cho tôi biết tại sao lại đâm chết nữ chính không hả?”

Trình Mộc Quân: “Thì là, cô ta đã biết trên người nam chính có trấn ma đạo cốt, không giết đi lỡ cô ta làm lộ bí mật thì sao.”

“Cô ấy thật lòng yêu nam chính, sẽ không.”

Trình Mộc Quân: “Tôi không tin, tình cảm là thứ không đáng tin nhất, ngừa vạn nhất nên phải làm vậy thôi.”

“……, vậy cậu mổ đạo cốt nam chính làm gì?”

Trình Mộc Quân càng thêm tự tin nói lý: “Báo thù á. Tên sói mắt trắng hắn muốn chạy trốn rồi, còn ngu xuẩn để cho yêu nữ ma đạo lừa gạt, một ngày nào đó chắc chắn sẽ bị người khác mổ đạo cốt, người khác mổ không bằng để tôi mổ, dù sao thì hắn vẫn là kiếm thể trời sinh, mổ đạo cốt cũng không ảnh hưởng gì đến tu luyện.”

Trình Mộc Quân và Hách Viễn, hai người họ đều có trấn ma đạo cốt, đạo cốt này có thể khiến tu sĩ vạn ma bất xâm, tựa như cửu thiên lôi đình, trời sinh có khả năng áp chế ma tu.

Lúc trước ma tu kia hạ nguyền rủa lên người mẫu thân của Trình Mộc Quân, là vì thông qua bí pháp thấy được đứa nhỏ trong bụng bà mang trấn ma đạo cốt, hòng diệt trừ tai họa về sau.

Trình Mộc Quân vẫn luôn vì Hách Viễn giữ kín bí mật này, không để bất cứ kẻ nào biết được hắn có trấn ma đạo cốt.

“……” Hệ thống suýt nữa đã bị y thuyết phục rồi.

“Hơn nữa cảnh giới kiếm thuật của tôi vẫn còn đó, dù gì kết quả cũng là báo thù rửa hận rồi đánh cho đám ma đạo trong khoảng thời gian ngắn không dám bén mảng đến đây làm loạn, đưa tôi dùng hiệu suất càng cao, kết quả như nhau, quá trình không quan trọng.”

Hệ thống tự tỷ: “Vậy thì rốt cuộc cậu đã làm gì?”

“Đến ma đạo nằm vùng, dùng trấn ma đạo cốt làm dẫn, để lại một đường dẫn trên người mỗi Ma Tôn, sau đó canh lúc ma đạo định phá giới thì kích hoạt kíp nổ, oành một tiếng.” Âm thanh Trình Mộc Quân tràn ngập sung sướng: “Thật là đặc sắc.”

Đầu của hệ thống đau đến mức muốn loạn mã: “Thu phục ma đạo là việc của nam chính, cậu làm gì vậy chứ…”

Bây giờ Trình Mộc Quân trở lại thế giới này hoàn toàn không cảm thấy chuyện mình làm có gì sai. Tính cách tiêu cực của y trong thế giới này là bảo thủ cứng đầu.

Sự phóng đại thuộc tính bảo thủ khiến y cho rằng mình phải giết hết người trong ma đạo, vì đạt được mục đích quyết không từ bỏ, tuyệt đối không có khái niệm thỏa hiệp.

Đối với một sư tôn có tính cách bảo thủ mà nói, yêu đệ tử của mình là chuyện không thể nào chấp nhận được. Vì thế Trình Mộc Quân chưa bao giờ có ý định đưa tâm ý bẩn thỉu hèn hạ này ra ánh sáng, thậm chí còn đối xử tốt với Hách Viễn gấp đôi chỉ vì để đền bù.

Lúc tình yêu trong y biến mất, toàn bộ tâm cảnh y bị xung kích mạnh mẽ. Sau đấy y lại nghe thấy Hách Viễn đang cầu xin ngoài cửa gào ra một câu như vầy.

“Cho dù nàng có là ma tu thì cũng là ân nhân cứu mạng của con, ma tu thì nhất định là người xấu sao?”

Tâm thái Trình Mộc Quân hỏng bét ngay tại chỗ, dứt khoát xem nam chính là một đứa vứt đi, lựa chọn phương thức cực đoan và hiệu quả nhất, đồ sát mười tôn ma đạo, cũng coi như là chuyện thuận lý thành chương.

Hiện tại Trình Mộc Quân vẫn cảm thấy nên giết ma tu như cũ, chỉ khác là giờ y có thể khống chế lý trí mà thôi.

Tình huống lạc quan là, lúc quay về thế giới trước hết thảy vẫn còn kịp thay đổi, lần này hẳn là cũng sẽ có mức độ đảo ngược thời gian nhất định.

Trình Mộc Quân từ linh khí dâng trào quanh thân có thể đoán ra, hiện giờ y vẫn còn ở trong Thái Huyền Tông.

Nghĩa là y vẫn chưa phản bội tông môn, mọi thứ vẫn chưa quá muộn.

Còn chuyện không thể cử động không thể mở mắt cũng thực bình thường, thân thể rách nát này của Trình Mộc Quân thường xuyên hộc máu hôn mê, ý thức thì thanh tỉnh.

Tình trạng này không phải lần một lần hai.

Trình Mộc Quân tức khắc dửng dưng, y cảm thấy tình huống lúc này của y khá hơn thế giới trước rất nhiều.

Ít nhất y không lấy nam chính làm búp bê thời trang, quan hệ hai bên vẫn dừng lại ở quan hệ sư đồ phụ tử lành mạnh. Kiểu này mà muốn dẫn dắt vào con đường cốt truyện đã định sẵn quả thật là một chuyện vô cùng đơn giản.

Vận may quá tốt, nice.

Trình Mộc Quân nhận ra được hệ thống muốn sụp đổ nên dỗ dành: “Không có gì đâu, kế tiếp hẳn là rất đơn giản, tôi sẽ nhanh chóng tiêu hủy hết mấy chứng cứ yêu thầm nam chính trong động phủ, sau đó an phận đi theo kịch bản, làm đùi vàng của Hách Viễn sau đó nghẻo mất như trong cốt truyện, rất đơn giản mà.”

Hệ thống cuối cùng cũng vực dậy một xíu tinh thần: “Cũng đúng, cậu còn chưa bắt đầu bung lụa tự tìm đường chết, chỉ cần sau này cố khống chế là được, tôi sẽ nhắc nhở cậu thật tốt.”

Hai người cực kỳ lạc quan thỏa sức tưởng tượng tương lai tốt đẹp, Trình Mộc Quân không thể cử động nhưng tâm trạng y cũng rất vui.

Mãi đến khi ngoài động phủ truyền tới âm thanh, hai đệ tử quét rác đang nói chuyện với nhau.

“Sư huynh, huynh nói xem bên kia đỉnh núi là cái gì? Bày ra trận pháp thượng cổ đáng sợ như vậy, lẽ nào là thượng cổ Thần Khí gì đó sao?”

“Không biết, ngươi chỉ cần nghe lời quét dọn chỗ này sạch sẽ là được, đừng quản nhiều.”

“…… Nhưng đệ thật sự rất tò mò, bên trong rốt cuộc là thứ gì.”

Đệ tử lớn tuổi hơn dường như bị thiếu niên làm phiền đến bực bội, lại lo lắng hắn gặp rắc rối nên nén giận giải thích: “Huyền Hồng Kiếm Tôn, ngươi có biết không?”

“Đương nhiên, đệ ngưỡng mộ Huyền Hồng Kiếm Tôn mới bái nhập Thái Huyền Tông đó.”

“Vậy hắn tu vô tình đạo ngươi có biết không?”

“A, biết biết, làm sao vậy?”

“Trong mắt hắn, ngươi và cục đá ngọn cỏ ven đường không có gì khác biệt, trong động phủ này là cấm địa của hắn, nếu ngươi tò mò có thể đi xem, thử xem Huyền Hồng Kiếm Tôn có thể một kiếm cắt ngươi ra hay không.”

“Shhh——” Thiếu niên phát ra âm thanh sợ hãi, tựa hồ có chút nghĩ mà sợ: “Nhưng mà không phải Huyền Hồng Kiếm Tôn đang bế quan sao? Động phủ này giống như hoang phế đã lâu rồi.”

“Aiz,” Đệ tử lớn tuổi chịu thua, hạ giọng giải thích: “Đây là… động phủ của sư tôn Huyền Hồng Kiếm Tôn.”

“A, Huyền Hồng Kiếm Tôn vậy mà còn có sư tôn, sao trước kia đệ không nghe nói, Kiếm Tôn đã lợi hại như vậy, sư tôn của hắn chắc chắn càng thêm xuất chúng phi phàm rồi.”

“Suỵt, không thể nói không thể nói, ngươi yên lặng quét tước chỗ này cho tốt đi, không gây chuyện ta đã tạ ơn trời đất rồi.”

Âm thanh đệ tử lớn tuổi nghiêm túc hẳn lên, thiếu niên cũng không hỏi nhiều thêm, chỉ có tiếng quét dọn sột soạt vang lên.

Sau khi bàng thính hết mọi thứ Trình Mộc Quân lại lâm vào khủng hoảng trời long đất lở. Y hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn, trong đầu toàn là mấy hình ảnh lung tung lộn tùng phèo lướt qua.

Hệ thống: “Cậu sao vậy? Sao tự dưng không hó hé gì thế?”

Trình Mộc Quân hồi sau mới đáp: “Cậu biết Huyền Hồng Kiếm Tôn là ai không?”

Hệ thống mờ mịt: “Ai cơ? Trong kịch bản không có người này.”

Trình Mộc Quân: “Huyền Hồng là đạo hiệu tôi đặt cho Hách Viễn.”

———-

道号: Đạo hiệu (hay pháp hiệu) là tên được đặt theo đặc điểm riêng của từng người, khác với pháp danh (hay đạo danh) là tên sư phụ đặt cho đệ tử theo tên thế hệ kế thừa của môn phái, (Văn hóa Đạo giáo).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play