Đối phó với Trần Đức, bọn họ có thể đứng cùng một chiến tuyến, nhưng hết chuyện, Trương Tử Ngọc lại bắt đầu nhắm vào Trương Tử Đằng.
Trong chuyện kế thừa gia nghiệp, cả hai vốn là kình địch.
“Anh…”
“Bố!”
Trương Tử Đằng vừa định nói gì đó, nhưng ngay lúc đó, Trương Hân Nhiên bỗng kích động chạy về phía biệt thự.
Mọi người giật mình kinh ngạc.
Bọn họ cứ cho rằng Trương Hân Nhiên gặp phải chuyện gì rồi, vô thức nhìn vào trong biệt thự, nhưng khi thấy rõ tình huống bên trong, tất cả không khỏi trợn tròn mắt.
Cả đám người đứng đờ ra ngoài cửa.
Bởi vì trong biệt thự, Trương Thiên Dương vốn sắp chết giờ lại nhúc nhích.
Không chỉ nhúc nhích, tiếp theo đó, ông ta từ từ ngồi dậy.
Sao có thể?
“Không thể nào!”
Hai mắt Hồng Trung Hà dại ra, không ngừng lắc đầu, ông ta cho rằng mình hoa mắt, nên lập tức đưa tay dụi mắt.
Sắc mặt Trương Tử Đằng cùng Trương Tử Ngọc hết sức khó coi.
Sao lão già kia lại tỉnh?
Mẹ của hai người họ cũng lộ vẻ kinh ngạc, thật sự không nói nên lời.
Duy chỉ có Nhan Như Sơ cùng Quan Hổ là hấp tấp xông vào biệt thự.
“Anh Dương!”
“Thiên Dương!”
“Bố!”
Quan Hổ, Nhan Như Sơ, Trương Hân Nhiên cùng chạy đến bên giường với vẻ mặt kích động.
Giờ phút này, trong đầu ba người bất giác hiện lên bóng lưng chàng thanh niên vừa rồi.
Lạnh lùng, cô đơn, tẻ nhạt.
Quan Hổ vô cùng hối hận, ông ta biết Trần Bát Hoang là hi vọng duy nhất cứu tỉnh Trương Thiên Dương, nhưng ngay thời khắc mấu chốt, ông ta lại không tin anh, và cũng không đứng ra bênh vực anh.
Trương Hân Nhiên cũng như thế, trong lòng cô có cảm giác rất khó tả.
Từ đầu đến cuối, thậm chí cô còn không biết tên anh là gì.
Ngay từ đầu, cô đã không tin tưởng anh.
Thế nhưng, chính anh đã cứu sống bố cô.
Đến bây giờ, cô mới thật sự hiểu cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.
Nhan Như Sơ nhoài người trên giường, nhịn không được bật khóc: “Thiên Dương, cuối cùng anh cũng tỉnh!”
“Bố!”
“Bố!”
“Chồng à!”
“Chủ tịch Trương!”
Lúc này, Trương Tử Đằng, Trương Tử Ngọc cùng Hồng Trung Hà cũng từ ngoài cửa chạy vào, líu ríu hỏi thăm sức khỏe Trương Thiên Dương.
“Không sao rồi, tôi cảm thấy tốt hơn nhiều rồi!”, Trương Thiên Dương hỏi: “Có phải vị thần y kia đã đến không? Cậu ấy đâu rồi? Lần này nhờ cậu ấy kịp thời cứu chữa, nếu không e là tôi không tỉnh lại được!”
Tuy Trương Thiên Dương hôn mê, nhưng cả quá trình Trần Đức cứu chữa, ông ta vẫn cảm nhận được.
Loại cảm giác này quả thật giống với hai năm trước, phải nói là độc nhất vô nhị. .
ngôn tình hàiHiện tại Sửu gia đã chết, người duy nhất có khả năng cứu ông ta chính là chàng thanh niên kia.
Ông ta biết rõ sức khỏe của mình tệ thế nào, nếu người đó không đến, lúc này có lẽ ông ta đã vĩnh biệt cõi đời rồi.
Giờ phút này trong lòng ông ta vô cùng cảm kích.
Nhất định phải cảm tạ Trần Bát Hoang thật tốt mới được!
Lại nói, người tài ba như Trần Bát Hoang, lại được Sửu gia chân truyền, tương lai chắc chắn sẽ phát triển rất nhanh.
Chỉ có thể giao hảo, không thể trở mặt!
Nếu không, hậu quả khôn lường!
Quanh năm chinh chiến trên thương trường, sao ông ta không rõ đạo lý đơn giản đó cho được.
Thế nên vừa tỉnh lại, việc đầu tiên ông ta hỏi chính là Trần Bát Hoang đã đi đâu.
“Hỏi các người đó, Hoang gia đâu rồi?”, Trương Thiên Dương lại lần nữa mở miệng, giọng trầm xuống.
Phút chốc, hiện trường trở nên yên tĩnh.
Không ai dám trả lời.
Ngay lập tức, Trương Thiên Dương nhận ra có điều gì đó không ổn.
Với hiểu biết của ông ta về đám người Trương Tử Đằng, Trương Tử Ngọc, đại khái ông ta đã đoán được chuyện xảy ra.
“Quan Hổ, ông nói đi, đã xảy ra chuyện gì?”, Trương Thiên Dương nhìn về phía Quan Hổ, Quan Hổ là cánh tay đắc lực của ông ta, chỉ có người đàn ông này mới có thể nói ra mọi chuyện một cách công bằng, chính trực, không mang theo bất kỳ cảm xúc gì.
“Vâng!”
Quan Hổ nói: “Anh Dương, chuyện là như thế này!”
Chuyện này liên quan đến tính mạng Trương Thiên Dương, thế nên ông ta nói rất chi tiết, bắt đầu từ lúc đón Trần Đức, tỉ mỉ thuật lại từng chuyện một.
Càng nghe, sắc mặt Trương Thiên Dương càng u ám.
Khi Quan Hổ nói xong một chữ cuối cùng, mày ông ta nhíu chặt, trong mắt tràn đầy lửa giận.
Yên tĩnh.
Tựa như cõi chết.
Giờ phút này, những người bên cạnh Trương Thiên Dương ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Khí thế của Trương Thiên Dương quá đáng sợ.
Dù ông ta đang bệnh, nhưng cũng không có bất kỳ ai dám ngỗ nghịch với ông ta.
“Trương Tử Đằng, Trương Tử Ngọc, hai đứa bước đến đây!”
Mãi một lúc lâu sau, Trương Thiên Dương mới mở miệng, chuyện đầu tiên là gọi hai đứa con trai của mình đến.
Sắc mặt Trương Tử Đằng và Trương Tử Ngọc cực kỳ khó coi, bước từng bước đến.
“Bố, con…”
“Cút mẹ mày đi!”
Trương Tử Đằng định nói gì đó nhưng lại bị Trương Thiên Dương tát cho một bạt tai: “Mày là đồ khốn kiếp, Hoang gia là người mà mày có thể đối phó à? Giờ mày chọc giận cậu ấy, mày có thể chữa bệnh được cho tao hả? Mày có biết là mày đã hại chết nhà họ Trương không hả?”
Vừa dứt lời, ông ta trở tay tát thẳng vào mặt Trương Tử Ngọc: “Có phải mày muốn tao chết lắm không? Mày tưởng suốt khoảng thời gian qua, mày ở bên ngoài làm gì, tao không biết hả? Đi thăm hỏi tất cả các cổ đông rồi đúng không? Gấp gáp muốn thay máu công ty đến vậy hả? Trông tao chết vậy à?”
“Bố, con…”, Trương Tử Ngọc ôm lấy mặt, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ.
Mấy ngày này, bệnh tình của Trương Thiên Dương ngày càng nghiêm trọng, gần như hấp hối, bắt đầu buông xuôi, không quản việc của công ty.
Vì muốn kế thừa tài sản nhà họ Trương, chuyện mà hắn ta làm mỗi ngày chính là đến thăm hỏi các cổ đông của tập đoàn, thuận tiện thay thế một vài lãnh đạo cao cấp.
Hắn ta cứ tưởng mình đã che giấu rất kỹ lưỡng, nhưng nào ngờ vẫn bị phát hiện.
“Bố, con sai rồi!”
Trương Tử Ngọc quỳ sụp xuống: “Nhưng không phải con mong bố gặp chuyện bất trắc, con chỉ muốn phòng ngừa chu đáo mà thôi!”
“Hừ, có phải phòng ngừa chu đáo hay không thì trong lòng mày biết rõ!”, Trương Thiên Dương hừ lạnh.