Trần Đức bất đắc dĩ thở dài, anh cũng không muốn tỏ ra hơn người, thế nhưng thực lực của anh ai nhìn vào cũng rõ mười mươi.
“Yên tâm đi, chỉ cần có tôi bên cạnh con gái ông, chắc chắn cô ấy sẽ được an toàn”.
Lần này Tống Thiên Vũ mời Trần Đức đến chính là để năm lần bảy lượt dặn dò anh phải đi theo bảo vệ Tống Ngữ Yên.
Trần Đức thấy ông lo lắng như thế, ánh mắt anh kiên định nhìn Tống Thiên Vũ, bắt đầu dùng thuật xem tướng để dự đoán vận mệnh của ông.
Dần dần hai con ngươi của anh nóng lên.
Bất giác anh nhìn thấy trên đỉnh đầu Tống Thiên Vũ xuất hiện một luồng khí đen rất lớn.
Lúc ấy Trần Đức còn tưởng rằng mình nhìn nhầm, nháy mắt mấy lần, luồng khí đen vẫn không hề tan đi.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Trần Đức kinh hãi, đây là lần đầu tiên anh gặp phải chuyện như thế, ngay cả Sửu gia khi nói về thuật bói toán cũng chưa bao giờ xuất hiện tình trạng này.
Tống Thiên Vũ thấy sắc mặt Trần Đức kỳ lạ bèn hỏi: “Bát Hoang, cậu sao thế?”
“Không sao”.
Tình hình này tất nhiên Trần Đức không thể nói ra, chỉ thận trọng nhắc nhở: “Chủ tịch Tống, nếu đã như vậy, thời gian này ông phải cẩn thận một chút”.
Luồng khí đen bao phủ đỉnh đầu, dù Trần Đức chưa từng nhìn thấy cũng biết chẳng phải chuyện gì tốt lành, chỉ đành nhắc Tống Thiên Vũ như vậy.
Tống Thiên Vũ cười ha hả: “Yên tâm đi, con người tôi chả có cái gì tốt, được mỗi cái số may mắn, cho dù có kẻ nào động tới tôi cũng phải suy nghĩ cho kỹ bản lĩnh tới đâu mới được!”
Khi nói như vậy, Tống Thiên Vũ tỏ ra vô cùng tự tin.
“Được rồi, vậy ông nhớ cẩn thận nhé chủ tịch Tống, Tống Ngữ Yên giao cho tôi, trong thời gian ghi trên hợp đồng, trừ phi tôi gặp chuyện không may, bằng không tôi cam đoan cô ấy tuyệt đối sẽ không gặp phải bất cứ bất trắc gì”.
Trần Đức lại lần nữa bảo đảm với Tống Thiên Vũ, sau đó hàn huyên thêm một lúc nữa mới tạm biệt, rời khỏi tập đoàn dược Thiên Vũ.
Trên đường về, anh mải miết suy nghĩ về luồng khí đen kia, không ngừng quan sát người đi tường nhưng không một ai xuất hiện dị trạng như vậy.
“Kỳ lạ!”
Trong lòng Trần Đức rất thắc mắc, đoán có khi vấn đề nằm ở hai mắt mình chăng, nhưng rốt cuộc là vấn đề gì thì anh cũng không rõ lắm.
Rời khỏi tập đoàn dược Thiên Vũ, anh không trở về bệnh viện nữa, bên đó đã có Diệp Khánh Ngôn trông nom, anh rất yên tâm.
Bây giờ nhiệm vụ hàng đầu của anh chính là bảo đảm an toàn cho Tống Ngữ Yên.
“Hắn ta chính là Trần Đức, Trần Bát Hoang đó?”
Trần Đức vừa bước vào học viện thương mại, ở giảng đường trên tầng cao nhất, một gã cao khoảng 1m8 thoạt nhìn có vẻ âm hiểm, vừa nhếch mép cười nhìn Trần Đức đang đi bên dưới vừa hỏi người bên cạnh.
Bên cạnh gã chẳng phải ai xa lạ mà chính là kẻ từng bị Trần Đức dạy cho một bài học, Tôn Nhạc Dương.
“Anh Tử Đằng, chính hắn”, Tôn Nhạc Dương nói: “Thằng ranh này vô cùng ngạo mạn, câu lạc bộ võ thuật của bọn em và cả Tiền Bình, Lôi Long đều bị hắn đánh đó”.
Trương Tử Đằng lắc đầu chép miệng thong thả nói: “Chỉ một thằng như vậy cũng đánh không lại, tụi mày đúng phế!”
Bị chửi là phế, Tôn Nhạc Dương cũng chẳng lấy gì làm bực.
Bởi vì so với Trương Tử Đằng, anh ta hiểu rõ mình đúng là phế thật sự.
Không chỉ mình anh ta, ngay cả bố mẹ anh ta nhìn thấy Trương Tử Đằng cũng không dám lên giọng.
Gã chính là con trai cưng của Trương Thiên Dương, đại gia đứng thứ năm thành phố Tần!
Bố của gã gia tài bạc tỷ, là đại gia hàng thật giá thật!
Bố của Tôn Nhạc Dương ngay cả rắm của bố Trương Tử Đằng còn chưa hít được!
“Anh Tử Đằng, anh định xử nó thế nào?”, Tôn Nhạc Dương cung kính hỏi.
“Chuyện này mày không cần lo”, hai tay Trương Tử Đằng cắm vào túi quần quay lưng, sải bước chân dài rời đi.
…
“Anh Hoang, anh Hoang!”
Trần Đức vừa vào trường không bao lâu, Đàm Thu đã từ xa phi tới, mặt mày hớn hở: “Anh Hoang, anh đoán trúng phóc”.
“Thảo nào kích động như vậy”, Trần Đức nhíu mày: “Chắc tối qua high lắm hả?”
“Ha ha ha… Tối qua đã lắm anh, con gái ở đó chịu chơi cực”, nghe Trần Đức nói vậy, Đàm Thu nhớ lại tối hôm qua Lục Hoàn Kim gọi mấy cô nàng bốc lửa đến làm ấm giường cho cậu, không khỏi tấm tắc khen ngợi.
“Nhưng mà không phải vì việc này mà tôi cười đâu, mà là con ả Tô An Khê kia kìa, anh biết không, hôm nay ả đến trường xin nghỉ, mồm sưng như mõm lợn ấy”.
Đàm Thu móc điện thoại, mở ảnh chụp ra: “Hình này tôi mới chụp lúc sáng đó”.
Trong ảnh, mồm Tô An Khê sưng vêu đỏ rựng lên, hệt như hai khúc lạp xưởng treo trên miệng, trông cực kỳ lố.
Việc này là đương nhiên, đêm qua ả ăn vả cũng đâu có ít.
“Sáng nay giảng viên hỏi cô ả bị làm sao, ả nói tối qua đi đường bị ngã, ngoài ả ra còn có cả đám Lôi Long đều xin nghỉ hết, không đứa nào đi học”.
Cứ nhớ lại nỗi nhục tối qua, rồi lại nhớ tới hậu quả của đám người đó, Đàm Thu hả hê vô cùng.
“Chúng nó vậy là đáng đời”, Trần Đức lạnh nhạt đáp, bọn Lôi Long mặc dù cũng gọi là có tiền, nhưng trước mặt Lục Hoán Kim và Phì Tứ, căn bản chẳng là cái đinh gì.
…
…
“Anh Hoang, còn một việc tôi muốn nói”, ánh mắt Đàm Thu thoáng chút rối rắm.
“Chuyện gì?”
“Trương Tử Đằng đã trở lại”, Đàm Thu nói: “Rất lâu rồi gã không có đi học, lần này trở lại, nghe nói… hình như là tìm anh đó”.
“Tìm tôi?”, Trần Đức cau mày: “Tìm tôi làm quái gì? Tôi có quen biết gì gã đâu?”
“Anh Hoang, bởi vì anh dám công khai tuyên bố Tống Ngữ Yên là vợ chưa cưới của anh nên đã chọc giận gã, trước đây gã vẫn luôn theo đuổi Tống Ngữ Yên, hơn nữa, quan trọng nhất chính là Tống Ngữ Yên cũng có chút cảm tình với gã”.
“Anh nói xem, gã không tìm anh thì tìm ai?”
“Tôi chẳng quản nổi gã”, Trần Đức không chút hứng thú: “Gã muốn tìm tôi cũng được thôi, tôi cũng muốn xem thử cậu ấm siêu giàu này trâu bò cỡ nào”.
“Bố gã là Trương Thiên Dương, đứng thứ năm trong hàng ngũ đại gia thành phố Tần, làm bên bất động sản”.
Đàm Thu nói: “Đó là đại gia hàng thật giá thật, Lục Hoán Kim hay Phì Tứ tối qua e rằng chả là gì đối với ông ta đâu, anh Hoang à, anh phải cẩn thận đấy”.
Nhắc đến Trương Tử Đằng, Đàm Thu có hơi nao núng, gã này trước đây từng làm nhục, hành hạ cậu.
Chính vì gã mà mấy năm nay Đàm Thu mới tự ti như vậy!
Nếu không có sự xuất hiện của Trần Đức thì không biết cậu còn tự ti, bị người khác bắt nạt đến bao giờ.
Nhưng mà…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT