Nhìn thấy ánh mắt của Trần Đức, hai má Lâm Dao lập tức trở nên đỏ bừng: "Anh nhìn đâu đấy?"
"E hèm".
Trần Đức thu hồi tầm mắt, bây giờ cần phải giải quyết chính sự trước.
Anh nhìn ra cửa.
"Người bạn ngoài cửa, nếu như đã đến rồi, tại sao cứ đứng ở bên ngoài?"
"Không hổ là Hoang gia!"
Trần Đức vừa dứt lời, một bóng người bước ra khỏi cửa, người đến không phải ai khác mà chính là Quan Hổ.
Ông ta mặc một bộ đồ dân quốc, trông ông ta giống như một học giả ở tuổi năm mươi.
Lâm Dao không ngờ ngoài cửa lại có người, vẻ mặt cô kinh ngạc, bất giác kéo cổ áo trên ngực lại: "Ông là ai, sao ông lại ở đây?"
"Cô Lâm, tôi là Quan Hổ, quản gia của Trương Thiên Dương - chủ tịch tập đoàn bất động sản Thiên Dương, mạo muội đến làm phiền, thành thật xin lỗi cô".
“Trương Thiên Dương?”, sắc mặt Lâm Dao nhất thời thay đổi: “Trương Tử Đằng bảo ông đến sao?”
"Cô Lâm, đừng hiểu lầm, tôi đặc biệt đến đây mời Hoang gia, có chuyện nhờ cậu ấy giúp đỡ”.
Quan Hổ biết Lâm Dao đã hiểu lầm, tưởng ông ta đến đây gây chuyện nên vội vàng giải thích: "Cô yên tâm, tôi tuyệt đối không có ác ý".
"Tìm Hoang gia?"
Lâm Dao liếc nhìn Trần Đức, biết người Quan Hổ vừa nhắc đến là anh.
“Không sao, Lâm Dao, cô lên lầu trước đi, có thể là ông ta tìm tôi có chút chuyện”, Trần Đức nói: “Nếu có ác ý, cũng không cần phải đứng đợi ở ngoài cửa năm tiếng đồng hồ”.
“Năm tiếng?”, Lâm Dao kinh ngạc: “Anh nói người này đứng ở ngoài cửa năm tiếng”.
Trần Đức gật đầu: "Cô có thể hỏi ông ta".
Lâm Dao di chuyển ánh mắt sang phía Quan Hồ.
Sắc mặt Quan Hổ hơi thay đổi.
Quả nhiên là cao nhân.
Đúng thật là ông ta đã đứng đợi ngoài cửa hơn năm tiếng đồng hồ rồi.
Có điều, ông ta đến đây không hề quấy nhiễu đến ai cả!
Có thể nói là không một tiếng động.
Vì ông ta đến đây lúc đêm khuya, không tiện quấy rầy nên đã đợi sẵn ở cửa, dự định chờ đến khi trời sáng thì gõ cửa đi vào.
Không ngờ đối phương lại có thể biết ông ta vẫn luôn đứng ngoài cửa.
Ông ta rất kinh ngạc, nhưng cũng có chút buồn bực.
Thanh niên này biết rõ ông ta đã đến, nhưng vẫn bắt ông ta phải đợi hơn năm tiếng đồng hồ.
Cả thành phố Tần Thành có mấy người dám đối xử với ông ta như vậy.
Có điều vừa nghĩ đến bản thân còn có chuyện nhờ giúp đỡ, cho dù Quan Hổ có ý kiến gì thì cũng chỉ có thể giữ trong lòng:
"Cô Lâm, quả thực đúng như Hoang gia đã nói, tôi đã ở ngoài cửa hơn năm tiếng rồi".
"Ông lợi hại thật...", Lâm Dao giơ ngón tay cái lên, sau đó nói: "Vậy được rồi, hai người nói chuyện đi, tôi đi lên ngủ bù một giấc".
Quần áo của Lâm Dao quá mỏng, cô không muốn bị người đàn ông nào khác ngoài Trần Đức nhìn thấy, nên cô viện cớ lên lầu.
Sau khi cô rời đi, Quan Hổ nói: "Hoang gia, cậu hẳn vẫn còn nhớ anh Dương đã từng đến…chỗ cậu ở hai năm trước đúng không?"
Vốn dĩ ông ta định nói nhà tù, nhưng sau khi nghĩ lại, thấy từ này không được may mắn cho lắm, nên đã đổi thành từ khác.
“Tôi nhớ”, Trần Đức biết ý định của Quan Hổ, nhưng anh không ngờ Trương Thiên Dương lại tìm đến đây nhanh như vậy.
"Tôi biết ông tìm tôi có chuyện gì nhưng tại sao Trương Thiên Dương không đích thân đến?"
“Thành thật mà nói”, Quan Hổ im lặng một hồi, bước lên trước, thấp giọng đáp: “Anh Dương… tình hình của anh ấy không được ổn lắm, đã hôn mê bất tỉnh rồi”.
Sau đó, Quan Hổ thuật lại những gì đã xảy ra vào đêm qua với vẻ mặt đau buồn, không ai ngờ mọi chuyện lại xảy ra đột ngột như vậy.
Trần Đức thật sự không ngờ Trương Thiên Dương đột nhiên đổ bệnh, lại còn liên quan đến anh:
"Tôi không thể rời khỏi đây quá lâu. Trong vòng mười phút, nếu tôi có thể nhìn thấy Trương Thiên Dương, vậy thì tôi có thể đi cùng với ông".
"Mười phút?"
Sắc mặt Quan Hổ hơi thay đổi, người này quá kiêu ngạo, ông ta đã đích thân đến tận cửa đợi hơn năm tiếng đồng hồ, nhưng thôi bỏ đi, những chuyện này vì Trương Thiên Dương ông ta có thể làm được.
Nhưng!
Trần Bát Hoang thực sự đã đưa ra một yêu cầu quá sức vô lý!
Phải biết rằng, từ đây đến biệt thự của Trương Thiên Dương ít nhất cũng phải mất ba mươi phút.
Mười phút là chuyện không thể nào.
“Đúng, chỉ mười phút thôi”, Trần Đức lặp lại như cũ, Tống Ngữ Yên có thể sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, nếu như anh đã ký hợp đồng thì phải giữ lời hứa, không thể để cô ấy xảy ra chuyện.
"Hơn nữa, trong vòng mười phút này, nhất định phải bảo đảm đưa tôi trở lại đây, thời gian rời khỏi đây không được quá mười phút".
Giọng điệu của Trần Đức biểu thị không thể thương lượng, có thể làm được hay không là chuyện của Quan Hổ.
Mạng sống của Trương Thiên Dương không liên quan gì đến anh, nhưng mạng sống của Tống Ngữ Yên, anh đã ký hợp đồng thì nhất định phải giữ đúng lời hứa.
"Được, mười phút thì mười phút!"
Quan Hổ nghiến răng, nhưng cuối cùng cũng đồng ý, nếu Trần Bát Hoang không cứu được Trương Thiên Dương, lúc đó ông ta tìm đến tính sổ sau cũng không muộn.
Nói xong, ông ta lập tức lấy điện thoại di động ra gọi điện: "Alo, xin chào phó thị trưởng Lưu, tôi là Quan Hổ".
"Vâng, là tôi. Tôi muốn nhờ ông giúp tôi một việc. Tập đoàn bất động sản Thiên Dương chúng tôi sắp nghênh đón một vị khách quý đến nhà. Vị khách này có thân phận cực kỳ cao quý, cần phải thiết quân luật”.
"Thực xin lỗi, phó thị trưởng, bây giờ không tiện tiết lộ thân phận, nhưng xong việc tôi nhất định sẽ đích thân đến chỗ ông nói rõ, được không?"
"Được, cảm ơn ông!"
Quan Hổ ra ngoài nghe điện thoại, chưa đến một phút, tất cả các con đường trong thành phố Tần Thành từ chỗ ở của Trần Đức đến biệt thự của Trương Thiên Dương đều biến thành đèn đỏ.
Hơn một trăm cảnh sát giao thông được điều động cùng lúc để giải tán các phương tiện lưu thông trên đường, biến đường phố trở nên vắng vẻ rộng rãi.
Cùng lúc đó, Trần Đức bước lên chiếc xe Mercedes V-class của Quan Hổ rồi đi thẳng đến biệt thự Thiên Dương, tài xế lái xe tăng tốc hết cỡ, từ đầu đến cuối không có gì cản trở.
Ở bên đường, một chiếc ô tô riêng bị chặn đứng lại, khi nhìn thấy chiếc Mercedes chạy như tên bắn vụt qua, bọn họ kinh ngạc không thôi:
"Rốt cuộc là ai mà làm hoành tráng khí thế dữ vậy?"
"Còn cần phải nói sao, chắc chắn là nhân vật lớn nào đó rồi”.
Trong xe, suốt quãng đường Trần Đức không nói lời nào.
Tám phút sau, chiếc xe chạy vào một khu hoa viên rồi dừng ngay trước biệt thự.
Trần Đức nhanh chóng xuống xe đi vào biệt thự.
Vừa bước vào trong…
Người đầu tiên anh nhìn thấy chính là Trương Tử Đằng.
Phải nói nơi Trương Thiên Dương ở trông giống như công viên chứ không phải biệt thự nữa rồi, diện tích rộng đến nỗi nhìn lướt qua không thấy điểm cuối ở đâu cả, trước cổng biệt thự có một phiến đá, trên đó khắc bốn chữ "Biệt thự Thiên Dương".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT