Cả người cô ả mềm nhũn nằm dưới đất, không hề động đậy, miệng lẩm bẩm nói:
“Cảm ơn, cảm ơn anh Bát Hoang…”
“Cảm ơn!”, Trần Đức cười nói: “Tiếp theo tùy ý anh xử lý”.
“Hê…”
Phì Tứ bừng tỉnh, lập tức hiểu ý của Trần Đức.
Chỉ cần không làm mấy chuyện cắt lưỡi này nọ, còn lại đều tùy ý hắn ta.
Ngay sau đó.
Phì Tứ đứng dậy đi đến cạnh Tô An Khê, đạp lên hai chân cô ả: “Có thể không cắt lưỡi, nhưng cái miệng này của cô đúng là khiến người ta chán ghét, phải trừng phạt”.
…
…
“Ông chủ Lục, ông nghĩ phạt cô ta thế nào mới tốt?”, Phì Tứ nhìn Lục Hoán Kim vẫn luôn yên lặng.
“Vả miệng!”
Lục Hoán Kim không hề khách sáo, nói thẳng ra suy nghĩ của mình.
“Ý hay, cậu, qua đó…”, Phì Tứ chỉ vào một đàn em: “Vả sưng miệng cô ta”.
“Vâng!”
Nói rồi tên đàn em này tát mạnh vào mặt Tô An Khê, mặt cô ả lập tức sưng đỏ cả một vùng.
Cái tát này gần như khiến cô ả choáng váng.
Không để cô ả hoàn hồn, người kia lại đánh một cái nữa.
“Bốp!”
“Bốp!”
“Bốp bốp bốp!”
Tiếng vả miệng như có tiết tấu vang lên, cả người Tô An Khê run rẩy, nước mắt lã chã rơi.
Lúc này bạn cùng lớp, bạn bè của Lôi Long đều trố mắt, cảm thấy sợ hãi, ước gì có thể tìm một cái lỗ chui xuống rồi biến mất ở đây.
Ông trời phù hộ!
Đừng tìm họ để gây chuyện nha!
Mọi người đều thầm cầu nguyện.
Thế nhưng càng sợ cái gì thì cái đó càng đến.
Phì Tứ ngẩng đầu lên lướt nhìn họ, lạnh lùng nói: “Các cô cậu cũng thế, tự mình vả miệng, một trăm cái, nếu ai không dùng sức thì tôi đánh giúp người đó cho”.
Nghe Phì Tứ nói, mọi người đều im lặng, không ai động đậy.
“Sao thế?”, Phì Tứ hung dữ cao giọng nói: “Không ai nghe thấy lời tôi nói sao?”
Tiếng quát như xé nát tâm can dọa họ hoảng sợ đến mức vã mồ hôi lạnh.
“Hu hu…”
Một bạn nữ không kiềm được bật khóc, nước mắt rơi lã chã, Phì Tứ nhìn cô ta, cô ta vội vàng dùng sức tát vào mặt mình.
Có người đầu tiên tự vả thì có người thứ hai, người thứ ba…
Không lâu sau, cả phòng riêng đều vang lên tiếng vả miệng cùng tiếng rên rỉ vì đau của Lôi Long nối tiếp nhau.
Hồ Hải Sinh vốn dĩ không có chuyện gì nằm trên sofa hoảng sợ cực kỳ, không dám mở mắt, giả vờ đang bị ngất.
“Hoàng Dương, cậu trông chừng ở đây, mười mấy người đó cứ đánh đủ một trăm cái thì có thể đi, còn người phụ nữ này phải đánh sưng mặt cho tôi, Lôi Long này cũng phải bị đánh cho mẹ cậu ta không nhận ra”, Phì Tứ nói.
“Biết rồi đại ca”.
“Được, chúng tôi lên trên trước, cậu trông chừng họ”.
Nói rồi Phì Tứ đích thân đi đến trước mặt Trần Đức nói: “Đại ca, vị này là bạn anh sao? Không biết xưng hô thế nào?”
“Đàm Thu!”, Trần Đức lại nói với Đàm Thu: “Đây là ông trùm thế lực ngầm ở Thiên Hương Kiều, người giang hồ gọi là Phì Tứ - Tứ gia”.
“Chào Tứ gia!”, Đàm Thu bước đến bắt tay với Phì Tứ.
“Không dám, bạn của đại ca cũng là bạn của tôi, gọi tôi là Phì Tứ được rồi!”, Phì Tứ khiêm tốn nói: “Gọi Tứ gia nữa là tôi giận đấy”.
“Ha ha, thế tôi xin gọi là Phì Tứ luôn ạ!”, Đàm Thu biết Phì Tứ không gọi “gia” ở trước mặt Trần Đức, nhưng dù sao cũng là người trong giang hồ, cậu ấy cũng không ngây thơ đến mức gọi hắn ta là Phì Tứ.
“Thế mới phải”.
Hai người đơn giản làm quen với nhau, Phì Tứ lại giới thiệu ông chủ Lục cho Đàm Thu quen biết. Đàm Thu cực kỳ ngạc nhiên khi biết được thân phận của Lục Hoán Kim.
Đêm nay, Trần Đức cố ý đề bạt cậu ấy.
Hai ông lớn này không phải là người mà ai cũng có thể tùy tiện làm quen.
Đàm Thu cảm thấy vô cùng biết ơn.
“Được rồi, đừng nhiều lời nữa, lên trên đi, mấy người bạn của tôi đều đang đợi ở trên đó”, sau khi làm quen lẫn nhau, Phì Tứ mời Trần Đức và Đàm Thu cùng lên tầng chín.
Tiêu Kiến Nhân vội vàng đến ấn nút thang máy rồi đứng đợi mấy người họ đi đến.
Anh ta đã nhìn thấy hết tất cả mọi chuyện lúc nãy, lòng cảm thấy cực kỳ vui mừng.
Trước đó anh ta vốn dĩ muốn ôm đùi Lôi Long và cũng định giễu cợt hai người Trần Đức.
Chẳng qua là vẫn luôn không có cơ hội.
Lúc này anh ta vui mừng vì ông trời không cho mình cơ hội đó, nếu không hậu quả sau đó anh ta cũng không thể tưởng tượng được.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Tiêu Kiến Nhân hơi tái, anh ta cố gắng che giấu sự hoảng loạn trong lòng, cung kính tiễn bốn người Trần Đức đi.
Nhìn cửa thang máy đóng lại, trán anh ta chảy ra một giọt mồ hôi lạnh, sau lưng đã ướt đẫm.
Phòng riêng tầng chín xa hoa hơn ở tầng tám, cả tầng này là do Lục Hoán Kim đặc biệt xây dựng cho bản thân, ngày thường, dù có tiền cũng không thể bao.
Không mở cửa tầng này với người ngoài!
Trong phòng riêng, vài người phụ nữ trẻ ăn mặc khá mát mẻ đang đung đưa thân hình đầy kiêu ngạo của mình ở chính giữa sàn nhảy, còn vài người khác đã cố gắng hầu hạ mấy người đàn ông.
Trần Đức và Đàm Thu đến khiến họ hơi bất ngờ, hiển nhiên là không ngờ người tuổi trẻ tài cao mà Phì Tứ và Lục Hoán Kim nói lại trẻ đến thế.
Hai người trông cũng chỉ mới hai mươi mấy tuổi.
Cũng may mấy người này cũng không khinh khi họ vì trẻ tuổi, dù họ thật sự có bản lĩnh hay giả vờ có bản lĩnh thì chí ít cũng là do Lục Hoán Kim và Phì Tứ giới thiệu nên phải nể mặt một chút.
“Đại ca, vị này là Châu Vân Tề - ông chủ công ty trang sức Châu Lục Sinh có tiếng ở thành phố Tần”.
“Đây là giám đốc Mercedes-Benz ở thành phố Tần, quản lý tất cả cửa hàng 4S Mercedes-Benz ở thành phố Tần”.
“Vị lớn tuổi hơn một chút này rất nổi tiếng, là ông Liễu - Liễu Thiên Thành, là thần dự đoán nổi tiếng trong giới nhà giàu ở thành phố Tần, bói toán rất chuẩn, vài năm trước cũng đã đã tính ra vị trí mà tôi có thể đi đến hiện giờ”.
“Mặc dù ông Liễu không có công ty gì nhưng người có tiền ở thành phố Tần đều rất nể mặt ông ấy. Dù là người ở tầng thượng lưu, ông Liễu cũng quen biết”.
“…”
Tất cả có tám người, mỗi người đều có lai lịch rất lớn, không phải là chủ tịch doanh nghiệp nào đó thì cũng là người cực kỳ nổi tiếng.
Trần Đức chưa từng nghe đến tên những người này, nhưng Đàm Thu thì từng rồi, sau khi biết được tên của họ, mặt cậu ấy hiện lên vẻ kinh ngạc và tôn sùng.
Cuối cùng Phì Tứ giới thiệu Trần Đức cho mấy người này: “Vị này là thanh niên có tiền đồ sáng lạn mà tôi nói, đại ca của tôi, tên là Trần Đức, tự Bát Hoang”.
“Đây là bạn của đại ca, Đàm Thu”.
Mấy người này rất nể mặt, lần lượt chào rồi bắt tay với hai người.
Buổi tụ hội vẫn tiếp tục, Trần Đức hơi tách biệt nên chỉ ở một bên lặng lẽ uống rượu.
Phì Tứ và Lục Hoán Kim thì đến chào hỏi mấy người bạn của họ, không lâu sau Phì Tứ quay lại cạnh Trần Đức.
Hắn ta không dám thờ ơ với Trần Đức.
Hơn nữa không nói Trần Đức quen với người ở cục cảnh sát Thiên Hương Kiều, chỉ riêng việc “cấp trên” của hắn ta muốn gặp, nhiêu đó cũng đủ để hắn ta coi trọng rồi.
Phải biết “cấp trên” của hắn ta – Ân Thập Nương không phải là người mà ai cũng có thể tùy tiện gặp.
Dù là mấy ông lớn ở phía Nam cũng rất ít khi gặp được Ân Thập Nương, trong mắt họ, Ân Thập Nương cực kỳ bí ẩn, gần như không có gì là Ân Thập Nương không giải quyết được.
Cũng chính vì Ân Thập Nương nên hôm nay Phì Tứ mới nghe theo lời Trần Đức như thế.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT