Dây xích sắt màu đen này được gọi là Độ Vân Kiều, dưới Độ Vân Kiều là từng tầng nước sương ngưng kết thành mấy trắng, thấp thoáng có thể nhìn thấy dòng nước chảy xiết, cuồn cuộn của sông Tây Lưu.
Đứng ở độ cao hai ngàn mét nhìn xuống, thực sự có hào khí lên tận đỉnh cao chót vót ngắm nhìn mới thấy núi non đều nhỏ bé.
“Đối diện Độ Vân Kiều chính là Thiên Huyền Phong, nơi ở của chủ phong Vô Song Môn, và thang Thần Thánh cũng ở trên đó!”
Côn Tôn Hằng giới thiệu cho Trần Đức, cùng với đó, một chân ông ta dẫm lên Độ Vân Kiều, người nhẹ như bèo trôi, lướt đi trên xích sắt.
Vì xích sắt quá nhỏ, khi ông ta đi lên, cả xích sắt phát ra tiếng động sột soặt, không ngừng đung đưa.
Trần Đức không nói một lời, nhấc chân bước theo.
Khi lòng bàn chân của anh hạ xuống, dây xích đu đưa bỗng trở nên vô cùng vững chãi, dường như tìm được một điểm chống đỡ nào đó, không còn đu đưa chút nào!
Điều này khiến Công Tôn Hằng kinh ngạc, thầm nói quả nhiên là yêu nghiệt.
Trên Độ Vân Kiều, hai bóng hình nối đuôi nhau bước đi, rõ ràng dây xích chỉ rộng bằng một bàn chân, nhưng hai người lại đi rất vững vàng, như đi trên con đường bình thường.
Trong lúc đó, Công Tôn Hằng dựa vào sự hiểu biết của mình về Độ Vân Kiều, có ý muốn rung lắc xích sắt kiểm tra Trần Đức.
“Hôm qua đánh vỡ tháp Tụ Linh, e rằng cậu ta vẫn chưa dốc hết toàn lực”, Công Tôn Hằng càng đi càng kinh hãi, cuối cùng đưa ra một kết luận kiến người ta sợ hãi.
Mấy phút sau, cuối cùng hai ngươi đã đặt chân lên Thiên Huyền Phong.
Đến nơi này, Trần Đức kinh ngạc phát hiện, linh khí của địa giới Vô Song Môn còn dồi dào nồng đậm gấp hai đến ba lần so với học viện Vô Song!
Đúng là thánh địa tu võ!
“Không cần phải kinh ngạc, Vô Song Môn là tông môn lớn nhất Côn Luân Hư, không biết có bao nhiêu người muốn gia nhập, vì vậy ngoại trừ nơi ở người bảo vệ Côn Luân Hư, địa giới mà Vô Song Môn chiếm giữ là thánh địa tu võ tốt nhất, không gì sánh kịp”, Công Tôn Hằng mỉm cười, rất hài lòng với vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt Trần Đức.
Nhớ lại mấy chục năm trước, khi ông ấy đến Vô Song Môn chẳng phải cũng kinh ngạc thế này ư?
Lúc này, phóng tầm mắt nhìn khắp, bóng người trên Thiên Huyền Phong thong thả ung dung, tu võ giả mặc phục sức đủ loại màu sắc đang nối đuôi nhau đến nơi này, vừa nhìn, nói ít cũng phải đến hơn hàng trăm ngàn người.
Bọn họ đến nơi này là vì Trần Bát Hoang!
Cái tên Trần Bát Hoang không chỉ truyền khắp ngoại viện, mà còn rất nổi tiếng ở nội viện, chỉ trong một ngày, ngay cả Vô Song Môn cũng được người ta nhắc đến nhiều lần.
Trần Bát Hoang, Trần Ma Vương.
Trong một ngày, tên của anh như sấm rền bên tai, thậm chí còn có thêm danh hiệu ‘Ma Vương’!
Vì vậy, rất nhiều người muốn xem xem rốt cuộc ‘Ma Vương’ này lợi hại, cường mạnh, cuồng ngạo đến mức nào, có xứng với hai chữ Ma Vương hay không!
Công Tôn Hằng đến nơi này, sau khi nói cho Trần Đức chỗ của thang Thần Thánh xong, trực tiếp đến chỗ ở của môn chủ Vô Song Môn báo danh.
Vẫn còn sớm, Trần Đức đi dạo ngắm cảnh các nơi trên Thiên Huyền Phong.
“Trần Bát Hoang đó thực sự mạnh như vậy hả? Một tân sinh có thể đánh bại thái thượng trưởng lão trong viện ư?”
“Có lẽ là đám người trong viện thổi phồng lên thôi, Quan Lan thiếu nửa bước nữa là đến Kim Đan Kỳ, cho dù cũng là siêu cường giả ở Vô Song môn chúng ta, làm sao có thể bị một tân sinh hơn hai mươi tuổi đánh bại chứ?”
“Chưa chắc, nếu thực sự là thổi phồng, môn chủ cũng không thể nào để anh ta đến thang Thần Thánh sát hạch, bình thường thang Thần Thánh sẽ không được mở ra”.
“He he, tôi nghe nói Trần Bát Hoang này là chồng chưa cưới của Âu Dã Tư Linh…”
“…”
Trên đường, hầu như tất cả mọi người đều đang bàn tán về Trần Đức, Trần Đức vờ như không nghe thấy, vừa đi về phía thang Thần Thánh, vừa quan sát các nơi trên Vô Song Môn.
Thiên Huyền Phong vô cùng rộng lớn, ít nhất rộng gấp đôi đỉnh Bình Bộ, chỗ nào cũng có thể nhìn thấy cây cối lâu năm cao vút, dường như có thể nhìn thấy linh khí trong không khí bằng mắt thường.
Thực lực của các đệ tử ở nơi này cao đến đáng sợ, Trần Đức thấy người có thực lực thấp nhất cũng là Linh Hải Kỳ.
Thậm chí có không ít người đã đạt đến đỉnh phong Linh Hải, có thể nói là cường giả thực sự hội tụ.
“Không hổ là đệ nhất tông môn Côn Luân Hư”, Trần Đức cảm khái, đặt bất kỳ ai trong đám người này vào thế giới phàm tục, e rằng cũng hơn vạn người, đại lão trong đại lão, nhưng ở đây chỉ có thể làm đệ tử bình thường. Nhưng anh cũng hiểu họ khác với người bình thường, nhu cầu theo đuổi của họ là võ đạo, trường thọ.
Cho dù người của thế giới phàm tục có nhiều tiền bạc giàu sang đi nữa, có địa vị cao đi nữa thì cũng có tác dụng gì? Cũng chỉ có thể hưởng thụ trăm năm mà thôi!
Tất cả những con chim từng được thấy bầu trời rộng lớn, thì sao có thể trở về nơi nhỏ hẹp?
Vị trí của thang Thần Thánh ở ngay trước điện trưởng lão Thiên Huyền Phong, tổng cộng ba mươi ba bậc, bậc thềm trắng tinh như ngọc, sáng bóng lấp lánh, dưới ánh mặt trời, hiện ra vô cùng thần kỳ.
Trước cửa điện trưởng lão, bên trên ba mươi ba bậc thềm, môn chủ Vô Song Môn, tám vị trưởng lão chấp sự đều đã vào chỗ ngồi.
“Trần Bát Hoang, nơi này chính là thang Thần Thánh, hôm nay là sát hạch đầu tiên của Vô Song Môn với cậu, nếu cậu có thể bước đến mười bậc, thì sẽ thưởng cho cậu một viên Thông Linh Đan, bước lên mười năm bậc, thưởng cho cậu một bộ võ kỹ cấp Hoàng…”, Trần Đức vừa đến nơi này, môn chủ Vô Song Môn đã nhìn về phía anh, cất giọng ôn hòa.
“Thông Linh Đan? Trời ơi, phần thưởng thật hậu hĩnh!”
“Không chỉ là Thông Linh Đan, còn có võ kỹ cấp Hoàng, Vô Song Môn chúng ta, tổng cộng chỉ có ba loại võ kỹ cấp Hoàng phải không?”
“Phần thưởng quá hậu hĩnh!”
Các đệ tử đến đây, ai nấy đều chấn hãi, đây là món quà hậu hĩnh mà lần đầu tiên bọn họ thấy từ trước đến nay.
Đồng thời ánh mắt của tất cả mọi người cũng nhìn sang Trần Đức.
Thấy anh chỉ mới hơn hai mươi tuổi, tuyệt đại đa số mọi người đều không tin anh có thể đánh Quan Lan bị thương nặng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT