“Cũng không soi lại bản thân mình xem”.

Không biết là cố ý hay vô tình mà Phì Tứ lại dùng câu nói mà Tô An Khê vừa mắng Trần Đức lúc nãy để nói với Lôi Long.

Sau đó hắn ta hùng hổ quay lại sofa.

Phì Tứ nhìn Tô An Khê: “Bây giờ đến lượt cô rồi, lúc nãy cô mắng rất hăng say mà, đúng chứ?”

“Tha mạng, Tứ gia tha mạng!”

Ngay khi Phì Tứ lên tiếng, hai chân Tô An Khê mềm nhũn, quỳ xuống đất, bò đến bên cạnh Phì Tứ: “Tứ gia, cháu không biết, cháu không biết Trần Bát Hoang…”

“Cút ra xa một chút”. Phì Tứ đá cô ả ra xa: “Mẹ kiếp, đừng đến gần tôi thế, Ok?”

“Tứ gia, cầu xin chú tha cho cháu, cháu thật sự sai rồi, cháu sai rồi”.

Tô An Khê gào khóc, hoảng sợ cầu xin tha.

Thấy Phì Tứ không nói gì, cô ả lại bò đến bên chân Trần Đức: “Anh Bát Hoang, tôi xin lỗi, là lỗi của tôi! Tôi có mắt không tròng khinh người, tôi không nên mắng anh, cầu xin anh, người lớn không trách kẻ nhỏ, tha cho tôi được không?”

“Cầu xin anh”.

Tô An Khê thật sự đã sợ hãi lắm rồi, cô ả chưa bao giờ gặp tình huống này, đầu óc trống rỗng, chỉ biết xin tha.

Trần Đức chán ghét lùi về sau hai bước.

“Cút đi chỗ khác!”

Hoàng Dương hung bạo túm lấy tóc Tô An Khê đến trước mặt Phì Tứ: “Ai cho cô qua đó?”

“Tha cho tôi, tha cho tôi…”

Tô An Khê lẩm bẩm nói như thể chỉ biết nói mấy chữ này, ánh mắt tràn đầy sự khẩn cầu.

Giờ phút này…

Cô ả cảm thấy vô cùng hối hận.

Hối hận là đáng lẽ không nên đối xử với Trần Đức như thế.

Anh vốn dĩ đi cùng với Lâm Dao, Tống Ngữ Yên, cô ả có thể lợi thế để làm quen với Trần Đức, tạo quan hệ tốt với anh.

Nếu miệng cô ả nói năng đàng hoàng một chút.

Có lẽ giờ đã có kết cục khác rồi.

Tiếc là trên đời này không có thuốc hối hận!

Giờ cô ả chỉ có thể cầu xin tha.

“Tứ gia, chỉ cần chú tha cho cháu, cháu sẵn sàng làm trâu làm ngựa!”, Tô An Khê khổ sở cầu xin, tiện thể đổ hết tội lên Lôi Long: “Đều là tại Lôi Long, những lời lúc này đều là do Lôi Long bảo cháu nói”.

Lôi Long nghe những lời đó thì rất muốn cãi lại, nhưng từng cơn đau nhói khiến tiếng kêu thảm thiết của cậu ta trở thành tiếng hét thê lương.

“Hoàng Dương, cắt lưỡi cô ta đi!”, Phì Tứ mất kiên nhẫn, hắn ta ghét nhất là loại phụ nữ lắm lời.

Hoàng Dương nhận lệnh, không hề do dự rút một con dao từ trên người ra, con dao lóe lên ánh sáng lạnh băng dưới ánh đèn khiến người khác cảm thấy sợ hãi.

“Không, không…”

Tô An Khê sợ hãi lùi về sau, liên tục lắc đầu, ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi.

Chưa lùi về được bao xa, mấy tên đàn em của Phì Tứ đã chặn cô ả lại.

“Không!”

Tô An Khê như phát điên muốn chạy trốn lại bị hai tên đàn ông lực lưỡng đè cô ả dưới mặt đất.

Cô ả liên tục giãy giụa.

Hết cách rồi, không còn tác dụng gì.

Hoàng Dương bước đến trước mặt cô ả, bóp miệng cô ả, dịu dàng, hòa nhã như một vị quân tử nói: “Lè lưỡi ra! Cô yên tâm, tôi sẽ nhẹ nhàng, đảm bảo cô sẽ không cảm thấy đau”.

Tô An Khê mím môi, hoảng hốt nhìn Hoàng Dương.

Có một chất lỏng ấm nóng chảy ra dưới làn váy của cô ả.

Cô ả hoảng sợ đến độ tè trong quần khi đối mặt với Hoàng Dương.

Hoàng Dương đứng rất gần, ống quần bị ướt khiến anh ta nổi giận, tát một cái thật mạnh vào mặt cô ả nói: “Không mở miệng đúng không? Tôi giúp cô!”

Nói rồi anh ta bóp chặt mũi Tô An Khê.

Sắc mặt Tô An Khê đỏ bừng.

Cuối cùng cô ả vẫn không nhịn được há miệng ra hít thở.

Cùng lúc đó một tay đàn em ở bên cạnh ra tay cạy miệng Tô An Khê ra.

Tô An Khê điên cuồng vùng vẫy.

Hoàng Dương lại khẽ cười giơ con dao vào trong miệng cô ả.

Lưỡi dao đã chạm đến đầu lưỡi Tô An Khê, một vệt máu chảy ra.

Chỉ cần hơi xoay một cái, đầu lưỡi Tô An Khê sẽ bị đứt ngay.

Nhiều người bạn của Lôi Long đã nhắm mắt, không muốn nhìn cảnh này, ngay cả Đàm Thu cũng cảm thấy hơi tàn nhẫn, cậu ấy quay đầu sang một bên.

“Khoan đã!”

Ngay lúc Hoàng Dương sắp ra tay, một giọng nói lại vang lên.

Mọi người quay đầu lại nhìn, thấy người lên tiếng là Trần Đức.

“Phì Tứ, tha cho cô ta một lần đi, nể mặt tôi chút!”, Trần Đức nói.

Trần Đức nói thế khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên.

Phải biết là vừa rồi Tô An Khê đã mắng anh đấy.

Phì Tứ cũng cảm thấy bất ngờ.

Hắn ta nghĩ Trần Đức nhân từ quá.

Nhưng Trần Đức lại không giải thích nhiều.

Không phải anh nhân từ!

Anh từng đứng trong chiến trường, khắp nơi đều là mảnh vỡ thi thể.

Cũng từng chính tay lột da kẻ địch, lấy nội tạng của chúng ra.

Càng một dao cắt vào đầu cổ đối thủ, máu bắn lên cao hơn ba mét, văng lên cả người anh.



Dù sao Tô An Khê cũng là bạn của Tống Ngữ Yên và Lâm Dao, nếu không còn đầu lưỡi thật thì với tính cách của hai người kia, tuyệt đối không thể không quan tâm.

Lúc đó chắc chắn Trần Đức không thể thoát khỏi liên quan.

Một Tô An Khê mà thôi, anh không xem là gì cả.

Dù cô ả có mất lưỡi cũng sẽ không có ảnh hưởng gì đến Trần Đức.

Nhưng anh không muốn vì Tô An Khê mà quan hệ của anh và Tống Ngữ Yên trở nên phức tạp.

Trần Đức không giải thích nhiều thế, trước giờ anh không phải là một người thích giải thích nhiều, anh đứng tại chỗ lẳng lặng đợi Phì Tứ trả lời.

Mặc dù Phì Tứ nghĩ Trần Đức nhân từ nhưng nếu anh đã nói thế, dĩ nhiên hắn ta không tiện nói gì thêm: “Được, tôi phải nể mặt đại ca chứ”.

Lời này của hắn ta khiến đám bạn của Lôi Long như bừng tỉnh.

Trước đó Lôi Long cũng bảo Phì Tứ nể mặt cậu ta.

Lúc này Trần Đức cũng nói thế.

Nhưng một lời nói phát ra từ hai người khác nhau, kết quả và sự khác biệt thế mà lại lớn đến thế.

Rốt cuộc Trần Đức có ma lực gì mà có thể khiến Phì Tứ nghe lời răm rắp?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play