Lần này, không đợi Quan Lan lên tiếng, Công Tôn Hằng đã nói: "Trần Nguyên Bình, Lục Phong, từ hôm nay trở đi, một người là viện trưởng ngoại viện, còn một người là phó viện trưởng. Cựu viện trưởng Tử Vân Tử bị giáng chức xuống phó viện trưởng, Cung Bất Phàm bị hủy bỏ tư cách phó viện trưởng".

Trần Nguyên Bình và Lục Phong đột nhiên được gọi tên, cả hai đều giật mình, vô cùng cảm kích.

Bọn họ lập tức hành lễ: "Tuân lệnh!"

"Tuân lệnh!"

Hai người đều vô cùng kích động và phấn khích, đối với bọn họ mà nói đây không chỉ là thăng quan tiến chức, mà còn là nâng cao thân phận và tài nguyên!

Viện trưởng và phó viện trưởng được hưởng tài nguyên trong học viện có khoảng cách khá là lớn!

“Trần Bát Hoang, cậu còn yêu cầu gì nữa không?”, Quan Lan thở dài, hoàn toàn chấp nhận số phận của mình, dẹp bỏ thành kiến ​​với Trần Bát Hoang, chân thành hỏi.

Ông ta là một người thông minh, trong khoảng thời gian ngắn đã có thể nghĩ thông, thay vì cứ cố chấp với tên yêu nghiệt như Trần Bát Hoang, tốt hơn là nên nhượng bộ hoàn toàn và tạo dựng một mối quan hệ tốt!

Những người anh em, bạn bè, phụ nữ của Trần Bát Hoang trở thành đệ tử của Quan Lan, tương lai Trần Bát Hoang nợ ông ta một ân tình.

"Hết rồi”.

Trần Đức không phải là người tham lam vô độ, học viện Vô Song có thể đáp ứng quá nhiều yêu cầu của anh như vậy đã xem là đặc cách rồi!

Xét cho cùng, với thực lực của Lữ Đông Dã, Hà Đồn, Đàm Thu, Trương Tử Đằng, Giang Hồ Hải và Âu Dã Thanh Vũ, nếu trải qua sát hạch theo quy trình thông thường, nhiều nhất bọn họ chỉ có thể làm đệ tử tạp vụ ở ngoại viện, ngay cả Kỳ Hàn là người có thực lực mạnh hơn một chút cũng chỉ có thể ở ngoại viện.

Chứ đừng nói đến chuyện vào nội viện, làm đệ tử của thái thượng trưởng lão!

“Hai vòng sát hạch còn lại, không cần tiếp tục nữa”, Công Tôn Hằng nhẹ giọng nói, Trần Đức đã chứng minh thực lực của mình bằng hành động, cuộc sát hạch tiếp theo đối với anh mà nói dễ như trở bàn tay. Loại hình thức này, không cần cũng được.

“Bây giờ tôi sẽ đưa bọn họ đi làm thủ tục nhập học và sắp xếp chỗ ở”, Công Tôn Hằng rất muốn kết thúc chuyện này càng sớm càng tốt, lập tức chuẩn bị tinh thần cho mọi người.

Chỉ có điều……

“Đợi đã”, đột nhiên, Ưng Thanh Vũ ngăn Công Tôn Hằng lại: “Ông lão, tôi muốn đi gặp môn chủ của Vô Song môn”.

"Hả?"

Công Tôn Hằng nhìn Ưng Thanh Vũ, vốn muốn nổi giận, nhưng chợt nhớ ra cô ta đến đây cùng với Trần Đức nên lập tức kiên nhẫn nói: “Môn chủ trăm công ngàn việc, rất bận, không phải người thường có thể gặp đâu”.

"Hừ, có thể gặp hay không thì không cần ông phải lo, ông chỉ cần nói với lão, Ưng Thanh Vũ đến học viện Vô Song rồi, những việc còn lại lão biết nên làm thế nào”, Ưng Thanh Vũ ngang ngược nói.

"Nếu ông dám không thông báo, ta sẽ bảo tên khốn này đánh ông một trận!"

Công Tôn Hằng: “...”

Trần Đức bất lực, nhưng anh vẫn im lặng không nói gì, Ưng Thanh Vũ yêu cầu đến học viện Vô Song tất nhiên là có lý do.

Công Tôn Hằng kinh hoảng liếc nhìn Trần Đức, vội vàng đáp: "Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ chuyển lời”.

Hôm nay, tháp Tụ Linh bị phá nát, Diệp Ca, Hồ Ngạo và Cổ Tinh Hoa đã chết. Quan Lan và ông ta đồng thời bị thương. Ảnh hưởng quá lớn, Công Tôn Hằng phải đích thân báo cáo với Vô Song môn. Đến lúc đó thuận tiện nhắc đến chuyện của Ưng Thanh Vũ, đây chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ mà thôi!

“Cậu Trần, mời đi bên này, tôi đưa cậu và mọi người đi làm thủ tục nhập học rồi sắp xếp nơi ở!”, Công Tôn Hằng mỉm cười thận trọng cung kính.

Tất nhiên Trần Đức sẽ không khách sáo, đưa Âu Dã Thanh Vũ và những người khác đi theo Công Tôn Hằng.

Chỗ ở mà Công Tôn Hằng sắp xếp cho nhóm của bọn họ đương nhiên là tiêu chuẩn cao nhất của học viện Vô Song.

Sau khi mọi người rời đi, danh tiếng của Trần Bát Hoang càng vang dội hơn, nổi tiếng khắp cả ngoại viện lẫn nội viện!

Sự tích của anh được xem như huyền thoại, nhanh chóng bùng phát và lan nhanh như tên lửa, thu hút nhiều người đến thăm hỏi, muốn kết giao bạn bè.

Sau khi tìm được nơi ở, Trần Đức trực tiếp chọn bế quan tránh bị làm phiền, anh cần phải luyện đan để trị thương cho nhóm người Ức Thư Huyên, Kỳ Hàn và Lữ Đông Dã. Về phần tài liệu luyện đan, tất nhiên là đi hỏi học viện Vô Song rồi.

Dưới sự sắp đặt của Công Tôn Hằng, anh muốn gì có nấy, mọi việc diễn ra vô cùng suôn sẻ.

Khi thế giới bên ngoài đang vô cùng ồn ào và chấn động, Trần Đức hoàn toàn bế quan, bắt đầu luyện chế đan dược. Cùng ngày, trên ngọn núi cao nhất của Vô Song môn, Thiên Huyền Phong, trên Thiên Huyền Phong có một đại điện gọi là trưởng lão điện!

Đây là nơi điều hành cấp cao của Vô Song môn dùng để bàn bạc những chuyện quan trọng, trong đại điện lúc này có chín ông lão cực kỳ lớn tuổi đang ngồi, ngay phía chính giữa trên cùng là môn chủ của Vô Song môn, Ngụy Vô Minh, lão ít nhất cũng phải hơn hai trăm tuổi. Lão mặc một bộ quần áo màu xanh, búi tóc cao, râu tóc bạc trắng, nhưng khuôn mặt già nua lại tràn đầy sức sống, với hàng lông mày sắc bén và đôi mắt sáng như đuốc.

Phía dưới, bên trái và bên phải lần lượt là tám vị trưởng lão của Vô Song môn!

Trong Vô Song môn, hiện tại Âu Dã Tư Linh là người mạnh nhất, ngoài ra còn có chín người đang ở đây bao gồm môn chủ!

Bọn họ tập hợp lại với nhau, đại diện cho sức mạnh và quyền lực tối cao nhất của Vô Song môn!

Toàn bộ Côn Luân Hư, cho dù đi đến đâu, bọn họ đều là sự tồn tại có thân phận và địa vị vô cùng cao quý!

Công Tôn Hằng và Quan Lan đứng ở trung tâm đại điện, hai người bọn họ lần lượt thuật lại những gì đã xảy ra ở nội viện hôm nay, bọn họ không giấu giếm bất cứ điều gì, từ cái chết của Diệp Ca, Hồ Ngạo và những người khác cho đến khi Trần Bát Hoang xuất hiện, sau đó tháp Tụ Linh bị phá hủy, Cổ Tinh Hoa chết, Quan Lan bị thương.

Bất kể chuyện lớn nhỏ, bọn họ đều thuật lại toàn bộ.

"Tất cả mọi chuyện là như vậy. Chúng tôi đã hoàn thành toàn bộ yêu cầu của Trần Bát Hoang”, Công Tôn Hằng nói xong, ông ta thận trọng nói: "Môn chủ, xin ngài xử lý!"

Công Tôn Hằng vừa dứt lời, cả đại điện chìm vào im lặng!

Im lặng một cách kỳ lạ, đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi!

Quan Lan cúi đầu, tim đập thình thịch, trong lòng kĩnh hãi đến cùng cực!

Ông ta đã tự ý quyết định, dẫn đến chuyện tháp Tụ Linh bị phá hủy, chuyện này e là sẽ không dễ dàng trôi qua như vậy.

"Quan Lan to gan!"

Quả nhiên, Ngụy Vô Minh lập tức đập bàn quát: "Ai cho ông quyền tự ý quyết định, để Trần Bát Hoang ra tay với tháp Tụ Linh?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play