Trần Đức không chút do dự trực tiếp từ chối điều kiện mà Công Tôn Hằng đưa ra.
Cứ thế bỏ qua cho họ thì đạo tâm của đám Hà Đồn, Trương Tử Đằng, Giang Hồ Hải phải làm sao? Điều quan trọng nhất trong tu hành là đạo tâm, hôm nay bị sỉ nhục như vậy, nếu không trả thù thì chắc chắn họ sẽ sống trong bóng ma cả đời!
"Cậu...", Công Tôn Hằng có chút tức giận, vung tay áo nói: "Trần Bát Hoang, tôi không muốn đánh cậu bị thương, cậu đừng có ép tôi ra tay!"
Công Tôn Hằng vừa nói xong, Trần Đức vốn đứng im trên quảng trường bất ngờ di chuyển!
Anh giống như một con vượn nhảy bật lên hơn 20m, năm ngón tay nắm chặt thành quyền chủ động ra tay với Công Tôn Hằng!
"Cái gì?"
Con ngươi Công Tôn Hằng trợn to, hoảng sợ!
Bởi vì, lần này khí thế và sức mạnh toát ra trên người Trần Bát Hoang còn mạnh hơn lúc chèn ép mọi người trước đó cả mấy chục lần!
Nếu như nói trước đó Trần Đức là một quả bom hình người, vậy giờ chính là một quả bom nguyên tử, vừa bùng nổ thì giống như một trận gió lốc giật cấp 12!
Dáng người mạnh mẽ, khí thế kinh người!
Thậm chí nơi anh đi ngang qua, hư không cũng vặn vẹo như là có thể nứt ra bất cứ lúc nào!
Điều này quá khủng bố, hoàn toàn không giống như con người, mà là một vị ma thần muốn hủy diệt tất cả mọi thứ xung quanh!
Bóng dáng Trần Bát Hoang càng ngày càng phóng to trong con ngươi Công Tôn Hằng, chỉ thoáng chốc, anh đã xông tới trước mặt ông ta.
"Lão già kia, Trần Bát Hoang tôi ép ông ra tay đấy, thì sao nào?"
Giây tiếp theo, Trần Đức mở miệng, giọng nói to như tiếng chuông đồng vang vọng khắp đất trời.
Ầm!
Trên bầu trời, một đám mây nổ tung, trút xuống cơn mưa rào, kèm với đó là một tiếng sấm rền. Nắm tay của Trần Đức giống như một quả tên lửa phóng thẳng về phía Công Tôn Hằng.
Trong lòng Công Tôn Hằng hoảng sợ không thôi, nào dám lơ là, cũng dùng hết sức mạnh đánh ra một quyền.
"Rắc rắc rắc!"
Cùng lúc đó, sắc mặt ông ta cũng trắng bệch, nắm tay trực tiếp vặn vẹo, cả người lung lay liên tục lùi lại, rồi rớt xuống từ độ cao hơn hai mươi mét.
Cũng may Công Tôn Hằng có rất nhiều kinh nghiệm, bật người nhảy lên vài cái đã vững vàng rơi xuống đất, cũng không đến nỗi quá chật vật.
Tiếp theo đó, Trần Đức cũng bịch một phát hạ xuống, dáng người cao to đứng sừng sững trước mặt ông ta!
Rõ ràng có thể thấy được, nền gạch dưới hai chân anh lấy anh là trung tâm lan rộng ra vô số vết nứt như mạng nhện!
Công Tôn Hằng còn đang chìm trong sự chấn động thì Trần Đức lại ra tay tiếp!
"Vù vù vù!"
Gió nổi lên, cơn mưa như bị dẫn dắt không rớt xuống mà quay xung quanh Trần Đức rồi lao về phía Công Tôn Hằng.
Trần Đức hóa chưởng thành đao bổ lên đầu ông ta!
Công Tôn Hằng hoảng sợ, vội vàng giơ hai tay lên ngăn cản đòn đánh khủng bố kia.
"Ầm!"
Ngay sau đó, Công Tôn Hằng chỉ cảm thấy hai tay nhũn ra, như có một ngọn núi đè lên người, đôi chân không nhịn được bịch một tiếng quỳ xuống, đầu gối chấm đất, sàn gách cứng rắn bể tan nát bắn ra xung quanh.
Trong miệng ông ta lại hộc máu, sắc mặt đã trắng càng thêm trắng, không chút màu máu!
Toàn bộ ngoại viện, hễ là đệ tử đang vây xem đều hoàn toàn ngơ ngác, đầu óc trống rỗng, không còn suy nghĩ được gì nữa. Mặt mày dại ra, hoảng sợ nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mặt...
Im lặng, im lặng như chết!
Mấy ngàn người lại im lặng một cách khó tin, có vài võ giả còn cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài. Dáng người cao to của Trần Bát Hoang giống như một vị ma thần khiến người ta sợ hãi cùng cực!
Ở đằng xa, trong con ngươi của Âu Dã Tư Linh cũng tỏa ra ánh sáng chói mắt, cách lần trước hai người gặp nhau mới qua bao lâu?
Có vẻ... chưa đến 1 tháng?
Chỉ mới 1 tháng ngắn ngủi, lúc đó Trần Bát Hoang cũng chỉ là một võ giả Địa Nguyên Tam Trọng cực kỳ yếu ớt.
Nhưng, hôm nay gặp lại, dù là Linh Hải đỉnh như Công Tôn Hằng cũng không phải là đối thủ của anh!
Trong lòng Âu Dã Tư Linh nhấc lên từng cơn sóng lớn, chấn động.
Dưới làn gió mát, tay áo phấp phới, mái tóc khẽ bay, cô ta kinh ngạc nhìn bóng dáng cao to của Trần Bát Hoang, cảm thấy vô cùng rung động!
Nói thật, nếu là cô ta thì tuyệt đối không thể tiến bộ vượt bậc trong một thời gian ngắn như thế!
Xét về tư chất, cô ta quả thật không bằng Trần Bát Hoang!
"Trần Bát Hoang, tôi chờ anh ở Vô Song Môn", Âu Dã Tư Linh biết giờ trong học viện Vô Song đã không còn ai có thể đụng đến Trần Bát Hoang.
Anh đã không cần sự bảo vệ của cô ta nữa.
Âu Dã Tư Linh chợt bước ra một bước, cơ thể nhoáng lên biến mất trong rừng cây.
Trong lòng Công Tôn Hằng thầm hoảng sợ không thôi, tuy ông ta trông chỉ có hơn 60, nhưng thực tế đã 99 tuổi, còn 1 năm nữa thôi là tròn 100.
Ông ta đã đảm nhận chức viện trưởng học viện Vô Song 30 năm.
30 năm qua, ông ta chưa từng gặp một tân sinh nào bá đạo, mạnh mẽ như thế!
Ông ta đường đường là viện trưởng nội viện mà lại thua!
Thua một cách thảm hại!
Công Tôn Hằng quỳ trên mặt đất, ngây người nghĩ, ông ta hy vọng mọi thứ chỉ là mơ, đều là ảo giác.
Nếu cho ông ta một cơ hội nữa, Công Tôn Hằng chắc chắn sẽ không đến nơi này!
Quá mất mặt!
Công Tôn Hằng cúi đầu ủ rũ, trong lòng dấy lên từng cơn sóng lớn, không thua gì những cơn sóng thần cao cả vài trăm mét!
"Sao, lão già kia, chỉ bằng ông thì có thể cản tôi chắc?"
Trên quảng trường ở ngoại viện, Trần Đức nhìn chằm chằm Công Tôn Hằng, giọng nói như rồng ngâm, hổ gầm: "Tôi nói lại lần nữa, những ai cười vui vẻ, thích thú lúc nãy thì giờ cười tiếp cho tôi!"
Giọng nói như sấm rền vang vọng khắp đất trời như Quan Âm hiện thế, 6000 7000 người trên quảng trường bị chấn đến lỗ tai run lên, có vài người nhát gan trực tiếp bị dọa ngơ ngác, ngất xỉu.
Những võ giả còn lại, còn ai dám làm trái hay thơ ơ?
Viện trưởng nội viện cũng bị đánh bại thì còn ai có khả năng giúp và cứu họ được nữa?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT