Hồ Ngạo đến Côn Luân Hư lâu vậy cũng chỉ vào ba lần, mà lần nào hắn ta đều có thể đột phá.
Lần này, lại có cơ hội thêm lần nữa thì hỏi sao hắn ta không kích động?
"Hô..."
Hồ Ngạo hít sâu một hơi, kiềm nén sự phấn khích lại, trong tay bỗng xuất hiện một thanh Phong đao, thân đao lóe lên ánh sáng xanh u tối.
Đây là vũ khí của hắn ta.
Ai biết Hồ Ngạo đều hiểu một khi lấy ra thanh đao này là đại biểu hắn ta sắp giết người, cướp đoạt mạng sống của người khác, sắp thấy máu!
Hồ Ngạo liếc đám Đàm Thu, Hà Đồn, Giang Hồ Hải, Trương Tử Đằng, Lữ Đông Dã, Kỳ Hàn nói:
"Đã có 364 vong hồn chết dưới thanh đao này, thêm 6 người tụi mày nữa sẽ vừa tròn 370. Loại rác rưởi tụi mày có thể chết trong tay Hồ Ngạo tao cũng không thiệt!"
"Mẹ nó, mày đừng có đắc ý, đợi anh Bát Hoang đến sẽ trả thù cho tụi tao!", tuy Đàm Thu rất sợ hãi, nhưng lại không yếu thế, lớn tiếng quát.
"Trần Bát Hoang à? Tên này thật chói tai, tao nghe rất khó chịu", Hồ Ngạo nắm đao, đi về phía Đàm Thu đầu tiên.
"Thằng rác rưởi kia, chưa nói tới chuyện nó có dám tới hay không, dù có đến thì Hồ Ngạo tao cũng là người đầu tiên giết chết nó!"
Hồ Ngạo giống như tên của hắn ta, cực kỳ kiêu ngạo và ngông cuồng, hoàn toàn coi đám Đám Thu như món đồ chơi trong tay.
Còn Trần Bát Hoang, hắn ta cũng chẳng coi ra gì!
"Trần Bát Hoang, anh không được chào đón thế luôn, vừa đến học viện Vô Song đã có người muốn giết anh?"
Đúng lúc này, bỗng có một giọng nữ như chim vàng oanh vang lên.
Tuy giọng nói ấy không lớn, nhưng lại như có ma lực truyền vào tai mỗi người.
Trần Bát Hoang?
Ba từ kia vừa xuất hiện lập tức khiến ánh mắt mọi người vô thức đồng loạt nhìn về nơi phát ra tiếng nói.
Ngay sau đó, đập vào mắt là hai bóng người đang nhanh chóng chạy đến nơi này.
Đó là một nam một nữ.
Nữ 17 tuổi, cột tóc đuôi ngựa, trông trong sáng tinh nghịch bị một người đàn ông cao to ôm vào trong ngực.
Còn người đàn ông kia lại đang bước từng bước một nhanh chóng băng qua sông Tây Lưu!
Hai chân anh giống như giẫm trên không trung, không bắn lên một giọt nước nào, ống tay áo tung bay như thiên thần hạ phàm, khí khái bệ nghễ chúng sinh.
Chỉ trong vài giây, bóng người uyển chuyển nhẹ nhàng ấy đã lướt qua đỉnh đầu của đa số đệ tự, vững vàng hạ xuống trước mặt đám Đàm Thu.
Anh thả cô gái trong lòng xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn Hồ Ngạo, đôi mắt lạnh lẽo như băng giá dưới chốn địa ngục, không có chút tình cảm nào.
"Nếu muốn giết tôi, vậy... Trần Bát Hoang tôi, cầu bị giết!"
Trần Bát Hoang, cầu bị giết!
6 từ ngắn gọn vang vọng trong tai mọi người.
Người xung quanh, kể cả Hồ Ngạo và đám Tử Vân Tử đều ngơ ngác.
"Cậu Trần!"
"Cậu Trần!"
Nhìn thấy bóng người cao lớn trước mắt, đám Âu Dã Thanh Vũ, Lữ Đông Dã, Đàm Thu đều kích động đến nỗi mặt mày đỏ bừng!
Cuối cùng Trần Bát Hoang cũng đến!
Rốt cuộc họ cũng có thể rửa nỗi nhục này!
Chẳng cần phải chịu đựng cái cảm giác bị giẫm đạm lên tôn nghiêm của mình nữa!
Cả đám đều siết chặt nắm tay, kích động không thôi!
Giang Hồ Hải trực tiếp quỳ xuống đất: "Hoan nghênh chủ nhân!"
Hai thầy trò Trần Nguyên Bình và Lục Phong cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cuối cùng Trần Bát Hoang cũng đến!
Bọn họ cũng không uổng công chờ!
"Ha ha ha ha ha... ha ha ha ha..."
Bỗng dưng, một tiếng cười to chợt vang lên từ phía Hồ Ngạo, hắn ta nhìn chằm chằm Trần Đức, rồi bật cười một cách cực kỳ khoa trương, cười chảy cả nước mắt, hài hước nhìn Trần Đức.
"Mày... ha ha... mày chính là cậu Trần trong miệng bọn họ? Mẹ nó, còn cầu bị giết? Ôi, dọa chết tao rồi..."
"Phụt...", Diệp Ca cũng cười, cười đầy mỉa mai, thất vọng lắc đầu: "Tao còn tưởng trâu cỡ nào, hóa ra cũng giống đám bạn của mày, toàn một lũ rác rưởi! Còn nói là Linh Căn sơ kỳ, tao thấy chắc ngay cả Linh Căn kỳ cũng chưa đến quá? Uổng công Kỳ Hàn vì bảo vệ người phụ nữ của mày mà bị tao đánh thành cái dáng vẻ kia... ha ha!"
Linh khí dao động trên người Trần Đức rất yếu, bị anh giấu đi, nên cảnh giới thể hiện ra ngoài quả thật chỉ có Linh Căn kỳ.
Với khả năng của đám Hồ Ngạo và Diệp Ca thì đương nhiên không thể nhận ra cảnh giới thật của anh, nên cả đám đều cười ầm lên.
"Chỉ với con kiến như cậu ta còn định khiêu chiến cậu Cổ? Trần Nguyên Bình, lần sau có nói khoác cũng tém tém lại chút được không?", Cung Bất Phàm cười lạnh nói. .
ngôn tình tổng tài"Hừ, một thằng rác rưởi, có tư cách gì so với Cổ Tinh Hoa chứ? Ngay cả Hồ Ngạo và Diệp Ca cũng có thể nghiền cậu ta ra cám một cách dễ dàng nữa là", Tử Vân Tử lắc đầu liên tục, thất vọng nói.
Cảnh giới mà Trần Bát Hoang lộ ra cũng coi như mạnh ở giới thế tục, nhưng ở Côn Luân Hư và học viện Vô Song thì thực lực ấy hoàn toàn chẳng là cái đinh gì, cực kỳ bình thường ok?
Trần Nguyên Bình thế mà còn khoác lác nhiều lần trước mặt ông ta, nói cậu ta là yêu nghiệt? Thiên tài?
Tử Vân Tử nghi chắc đầu óc Trần Nguyên Bình bị úng nước rồi?
"Đúng là điên rồi mà, không ngờ thằng ngu đó lại so mình với cậu Cổ?"
"Bó tay luôn, đợi nửa ngày vậy mà lại chỉ là một tên ăn hại!"
"Buồn cười là đám người kia vẫn chờ anh ta tới cứu, đúng một đám ngu, bị bệnh hay thích hoang tưởng vậy?"
"..."
Từng tiếng bàn tán của mấy ngàn người trên quảng trưởng không ngừng vang lên, gương mặt ai cũng lộ ra vẻ khinh bỉ, chế giễu.
Đúng là úng não mà, với thực lực đó mà đòi khiêu khích Tinh Minh?
Thật sự cười chết tôi rồi!
Bất cứ một đệ tử nào của học viện Vô Song cũng có thể giẫm anh ta dưới chân chà đạp ok?
Giờ phút này, không biết bao nhiêu người cười to, giễu cợt, chế nhạo, thậm chí còn có người trực tiếp huýt sáo đùa giỡn Âu Dã Thanh Vũ và Ưng Thanh Vũ bên cạnh Trần Đức trước mặt anh.
Trần Đức lẳng lặng đứng, dường như không nghe được mọi thứ xung quanh. Trong con ngươi anh tràn ngập vẻ lạnh lẽo, dưới vẻ ngoài bình tĩnh là một cơn giận rợp trời!
Vừa tiến vào học viện Vô Song, từ xa anh đã nhìn thấy anh em, bạn bè, người phụ nữ của mình bị bắt nạt, bị sỉ nhục!
Tôn nghiêm bị người giẫm dưới chân, tùy tiện chà đạp một cách trắng trợn!
Trong đó, Kỳ Hàn và Ức Thư Huyên còn ngất xỉu!
Với tình hình đó hỏi sao Trần Đức không tức giận?
Cơn giận ấy giống như một cơn lốc thổi khắp lồng ngực, quét ngang đầu óc và mỗi một tế bào, mỗi sợi dây thần kinh trong người anh!
Giờ phút này, anh chỉ muốn giết người! Muốn thấy máu!