Tuy rằng khoảng cách rất xa nhưng cô ta nhìn thấy rõ nét, nghe lọt từng câu, tất cả đều thu vào đáy mắt.

Người phụ nữ này chính là Âu Dã Tư Linh.

Hôm nay là ngày vị hôn phu của cô ta đến Côn Lôn Hư tổ chức lễ đính hôn, cô ta đương nhiên muốn đến xem một chút.

Cô ta lo lắng Trần Bát Hoang sẽ xảy ra chuyện, nếu đã cho đối phương thời gian một năm để trưởng thành, vậy phải bảo đảm cho sự an toàn của anh trong một năm này.

Trên quảng trường, Âu Dã Thanh Vũ đối diện với một màn này chỉ bình tĩnh lùi lại hai bước, tạo khoảng cách với Cổ Tinh Hoa.

“Xin lỗi, cậu Cổ, tôi không xứng với anh”.

Cổ Tinh Hoa rất hài lòng với cách chọn lời này của Âu Dã Thanh Vũ, không xứng?

Ừm, hắn ra rất thích hai chữ này.

“Cô Thanh Vũ, có xứng hay không tôi nói mới tính, Cổ Tinh Hoa tôi tại học viện Vô Song cũng là nói một không nói hai”.

Giọng điệu độc đoán của Cổ Tinh Hoa, phút chốc đã sáp lại gần: “Người đàn ông của cô, tôi làm chắc rồi!”

“Cổ Tinh Hoa, anh không xứng”.

Đột nhiên đúng lúc này, Kỳ Hàn, người vẫn luôn duy trì trầm lặng, toàn thân lạnh băng thờ ơ mở miệng, nét mặt, biểu cảm đều vô cùng hờ hững.

Người khác ức hiếp hắn, sỉ nhục hắn, hắn có thể nhẫn nhịn!

Nhưng có kẻ muốn cướp người phụ nữ của cậu chủ, tuyệt đối không được!

Cho dù phải chết, hắn ta cũng phải ngăn cản.

“Mày lại là cọng hành nào?”, trong thoáng chốc Cổ Tinh Hoa trở nên cực kỳ bất mãn.

“Kỳ Hàn, tùy tùng của cậu chủ”, Kỳ Hàn không nóng không lạnh đáp.

Trong mắt Cổ Tinh Hoa xẹt qua một tia bỡn cợt: “Vậy tao hỏi mày, vì sao tao không xứng?”

“Bởi Thanh Vũ là chị dâu của bọn tao, là người phụ nữ của cậu Trần, so sánh với cậu Lục, mày được tính là thứ rác rưởi gì?”, Lữ Đông Dã không hề lưu tình mà trả lời, lớn tiếng nhục mạ.

Khoảnh khắc này cả quảng trường bỗng nhiên chìm vào im lặng.

Rác rưởi?

Vậy mà có người dám mắng chửi Cổ Tinh Hoa là rác rưởi?

Còn mắng ngay trước mặt hắn ta?

Trời ạ!

Gan to tày trời!

Hành động này cùng việc tự đâm đầu vào chỗ chết có gì khác biệt?

“Tên khốn chết tiệt, cậu Cổ là người mà mày có thể chửi à?”, trong chớp mắt Hồ Ngạo đứng ra, thân là kẻ theo đuôi Cổ Tinh Hoa, hắn biết mình phải làm gì vào lúc này.

Vừa nói hắn vừa vung tới một bạt tai.

“Bốp!”

Âm thanh giòn giã của tiếng bàn tay đập mạnh lên mặt bất ngờ vang lên, Lữ Đông Dã vững vàng nhận lấy một cái tát này, hắn căn bản không không có thời gian để tránh né hay đề phòng.

Toàn bộ cơ thể không chịu khống chế mà bay xéo ra ngoài!

Ầm!

Khi Lữ Đông Dã đáp xuống mặt đất, nửa khuôn mặt hắn đã hoàn toàn biến thành một mảnh máu tươi bê bết, máu thịt mơ hồ, máu tươi đỏ rực gay mũi thuận theo gò má nhỏ tí tách từng giọt.

“Mẹ kiếp!”

Lữ Đông Dã hung hăng chửi tục một tiếng, hắn không chịu khuất phục mà gian nan bò dậy từ trên đất, sau đó, vừa đứng dậy liền bị Hồ Ngạo tung một cước đá bay ra ngoài.

“Bang!”

Cơ thể Lữ Đông Dã lại một lần nữa giống như một con tôm, bắn ngược theo hình cánh cung, trực tiếp đập gãy một thân cây!

“Đông Dã!”

“Anh Lữ!”

Giang Hồ Hải, Trương Tử Đằng, Hà Đồn, Đàm Thu nhất loạt xông lên, vây quanh Lữ Đông Dã.

“Anh thế nào rồi?”, Kỳ Hàn cũng tiến lên quan tâm hỏi.

“Không sao, tôi thì có thể gặp chuyện gì cơ chứ”, Lữ Đông Dã chịu đựng cơn đau bỏng rát như xé toạc ở ngực và mặt, nghiến răng đáp.

Đồng thời hắn cũng cố gắng đứng dậy, nhưng cơ thể căn bản không có sức lực, một khi cử động, cơn đau thấu tim gan sẽ tăng lên gấp mười lần!

“Khụ…”, dưới cơn đau kịch liệt, Lữ Đông Dã há miệng ho khan, nhưng lại phun ra một ngụm máu tươi.

“Ha ha, vài tên rác rưởi”, Hồ Ngạo cười khẩy: “Chỉ dựa vào các người cũng có tư cách nói chuyện với cậu Cổ?”

Chứng kiến một màn này, Cổ Tinh Hoa chỉ bày ra dáng vẻ lạnh lùng, ánh mắt ngả ngớn như đang xem kịch quét qua mấy người họ, sau đó lại rơi lên người Âu Dã Thanh Vũ: “Cô Thanh Vũ, tôi muốn nghe cô nói một câu, so sánh giữa tôi và tên Trần Bát Hoang đó thì ai mới là rác rưởi?”

“Cô đi theo hắn ta hay là làm người phụ nữ của tôi đây?”

Cổ Tinh Hoa bá đạo tới cực điểm, tại ngoại viện này hắn chính là vô địch, hắn có sự tự tin tuyệt đối sẽ thu phục được Âu Dã Thanh Vũ này.

“Cô phải trả lời thật cẩn thận, nếu có sai sót thì rất có khả năng sẽ tạo thành hậu quả vô cùng tệ hại đó", Cổ Tinh Hoa đảo mắt về phía mấy người Kỳ Hàn: "Ví dụ như tính mạng của họ, có thể nằm trong câu trả lời của cô”.

“Cổ Tinh Hoa, anh không lo lắng chị tôi sẽ tìm anh à?”, Âu Dã Thanh Vũ biểu cảm lãnh đạm như sương băng.

“Chị gái cô? Sợ rằng cô ta lúc này còn đang tu hành tại Vô Song Môn, sao có thể tới nơi này? Cô mong chờ cô ấy tới giúp mình, e rằng có chút người si nói mộng rồi”, mặc dù Cổ Tinh Hoa chỉ gặp qua Âu Dã Tư Linh một lần, nhưng hắn hiểu rất rõ, một người cuồng tu luyện như cô ta căn bản không có khả năng sẽ xuất hiện ở một nơi như ngoại viện này.

Huống hồ, với thân phận của Âu Dã Tư Linh, một khi cô ta xuất hiện sẽ ngay lập tức gây ra chấn động, hắn cũng sẽ nhận được tin tức sớm nhất.

Âu Dã Thanh Vũ không biết phải nói gì, quả thực Cổ Tinh Hoa nói không sai, chị gái cô thật sự là một người cuồng tu luyện, tuy là con nối dõi của nhà Âu Dã nhưng những năm này lại rất hiếm khi trở về, cho dù gia tộc phải đối mặt với tồn vong sinh tử cũng chưa từng xuất hiện qua.

Vả lại, hai người họ sống tách biệt từ nhỏ, cô và Âu Dã Tư Linh không hề có bất kỳ gắn kết tình cảm nào.

“Tôi nói rồi, cô ấy là người phụ nữ của cậu chủ, anh, không xứng!”, cũng đúng lúc này, Kỳ Hàn lại lạnh băng lên tiếng, thay Âu Dã Thanh Vũ trả lời câu hỏi của Cổ Tinh Hoa.

Cùng lúc đó, trọng kiếm trên lưng hắn không biết từ lúc nào đã ở trong tay, linh lực cuồn cuộn dày đặc, sát khí dần dần tàn sát bừa bãi.

“Hả?”, Cổ Tinh Hoa sửng sốt, không ngờ rằng vào thời điểm này tên nhóc con trước mặt vẫn dám đứng ra: “Xem ra, có người muốn thách thức uy quyền của tôi mà”.

“Cậu chủ, để tôi thay anh giải quyết loại rác rưởi này”, Diệp Ca đã muốn dạy cho Kỳ Hàn một bài học từ lâu, trong mắt hắn mang theo vẻ đùa giỡn bước tới.

“Được rồi, Diệp Ca, anh ‘dạy bảo’ bọn chúng cho tốt, để chúng ngoan ngoãn và biết nghe lời hơn, đừng có đứng ra sủa lung tung nữa”, Cổ Tinh Hoa nói tới đây thì thoáng ngừng lại, sau đó bổ sung: “Cứ thẳng tay mà làm, hậu quả tôi sẽ chịu trách nhiệm”.

“Vâng thưa cậu Cổ!”

Diệp Ca nhận lệnh, lập tức cầm lấy thanh kiếm từ tay một tân sinh: “Mày thích dùng kiếm phải không, nào, để tao cho mày xem thế nào mới là kiếm chân chính!”

Dứt lời, kiếm sáng lên!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play