Bát Gia Tái Thế

Chương 507: Hóa băng


1 năm

trướctiếp

Diệp Ca quay lại, đối mặt với hàng trăm người: "Mọi người, cuộc sát hạch đã bắt đầu rồi, vậy...chúng ta sẽ hành động theo kế hoạch mà chúng ta đã thảo luận trước đó. Mọi người có ý kiến gì không?"

"Không có!"

"Tất cả đều nghe theo anh!"

Ngay lập tức, đám đông đồng thanh hét lớn, Âu Dã Thanh Vũ, Kỳ Hàn và Lữ Đông Dã đều sửng sốt.

Kế hoạch?

Kế hoạch gì?

Tại sao họ không nhận được tin tức?

Trên mặt họn họ lộ vẻ nghi hoặc, rõ ràng đã bị Diệp Ca loại trừ!

Trong khi mấy người Âu Dã Thanh Vũ đang không hiểu gì thì lúc này hàng trăm học viên đều đứng dậy xếp hàng trật tự, đồng thời điều động linh lực!

Trong phút chốc, trước mặt sông Tây Lưu, linh lực bạo phát, tầng tầng lớp lớp cực kỳ chói mắt, kinh dị, mỗi một võ giả, người này tiếp người kia, người này truyền cho người kia...

Diệp Ca, đứng ở phía trước nhất.

Cũng đứng trước sông Tây Lưu.

Khoảnh khắc này, ngoại trừ mấy người Âu Dã Thanh Vũ, linh lực của tất cả mọi người đều dồn về phía hắn!

Truyền cho hắn sử dụng!

“Hả?”, Tử Vân Tử sững người một lúc, ông ta khá ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên ông ta chứng kiến các tân học viên đoàn kết như vậy, đồng thời cũng có chút tò mò không biết Diệp Ca rốt cuộc muốn làm gì, bao gồm Trần Nguyên Bình và Lục Phong cũng có chút khó hiểu, còn Vũ Văn Hữu như đã định liệu trước: "Viện trưởng, tiếp theo tôi nghĩ viện trưởng nhất định sẽ rất ngạc nhiên!"

Trong lúc Vũ Văn Hữu nói, có thể thấy rõ ràng khí tức của Diệp Ca càng ngày càng mãnh liệt hào hùng, kinh mạch của hắn nổi lên rần rần, khí thế hừng hực, như muốn nổ tung bất cứ lúc nào!

“Vạn Trượng Hàn Băng!”

Đúng lúc đó, hai tay Diệp Ca bắt đầu kết ấn, một tiếng thét vang lên, trong tích tắc...khí tức của hắn chuyển từ nóng sang lạnh, một chưởng giáng xuống mặt sông Tây Lưu.

Sau đó, một cảnh tượng kinh hoàng xuất hiện!

Dưới lòng bàn tay của Diệp Ca, mặt nước vậy mà...thực sự đã đóng băng!

Bề mặt băng tiếp tục mở rộng sang trái và phải, sau khi đóng băng khoảng một mét, nó nhanh chóng lan rộng về phía trước và tiếp tục kéo dài!

"Răng rắc răng rắc!"

Chỉ thấy mặt sông vốn đang cuồn cuộn sóng, lúc này đang nhanh chóng ngưng tụ về phía trước, biến thành một mặt băng rộng một mét, dày khoảng bảy mươi đến tám mươi cm!

Khoảng cách một cây số, chưa đầy mười phút đã hoàn toàn bị đóng băng, trong nháy mắt liền hình thành một cây cầu băng dài!

Dưới ánh trăng, cây cầu băng màu trắng sáng ngời, ánh sáng chói lọi rực rỡ, cực kỳ chói mắt...

Giờ phút này, bao gồm Tử Vân Tử, tất cả mọi người đều kinh hãi không tả được!

Đây là loại võ kỹ gì?

Khủng khiếp quá đi mất!

Đặc biệt là Cổ Tinh Vũ, khi nhìn thấy cây cầu băng này hình thành, trong mắt lóe lên vẻ sợ hãi, cũng may là hắn ta sáng suốt, không chống lại Diệp Ca đến cùng, nếu không, e rằng chỉ có đường chết!

Ngoài hắn ta ra, tất cả các học viên cũng vô cùng cảm thấy may mắn với quyết định của mình, làm theo kế hoạch của Diệp Ca!

Cây cầu băng này đủ để họ vượt qua sông Tây Lưu rồi!

Mặc dù, việc truyền linh lực khiến bọn họ cảm thấy rất mệt mỏi, cực kỳ mệt mỏi, gần như sắp gục ngã, nhưng chỉ cần có thể vượt qua sông Tây Lưu thì tất cả mọi thứ đều xứng đáng!

“Thanh niên này, tương lai nhất định sẽ là cường giả đứng đầu của Côn Luân Hư!”, khuôn mặt Tử Vân Tử đông cứng, hai mắt sáng ngời.

Ông ta không tài nào ngờ được, một Diệp Ca lại có thể liên hợp hàng trăm học viên kiêu ngạo này lại với nhau!

Ông ta cũng không ngờ hắn sẽ dùng phương pháp này để vượt sông Tây Lưu!

Thành thật mà nói, ngay cả Tử Vân Tử cũng phải cảm thán, trong lòng không ngừng dậy sóng.

Khi còn trẻ như Diệp Ca, cho dù một nửa của hắn ông ta cũng làm không được!

Không ngoa khi nói rằng có cây cầu băng này, ngay cả một người bình thường cũng có thể đi bộ sang bờ bên kia!

Khóa này, chỉ cần tuyển được người như Diệp Ca đã là quá đủ rồi!

Chỉ cần bồi dưỡng thêm nữa, tương lai nhất định sẽ là người nổi bật nhất của học viện Vô Song!

"Viện trưởng, theo như tôi biết, Diệp Ca không chỉ có thực lực mạnh mà còn rất có thiên phú, cậu ấy là người xuất sắc nhất nhà họ Diệp”, Cung Bất Phàm nhân cơ hội rèn sắt khi còn nóng nói: “Ngay cả một số bậc tiền bối trong nhà họ Diệp cũng bị cậu ấy bỏ lại phía sau”.

“Ừm, quả thực”, Tử Vân Tử gật đầu đồng ý, trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng: “Bất Phàm, Văn Hữu, lần này hai thầy trò đã lập công lớn cho học viện Vô Song, trở về tôi nhất định sẽ thưởng hẫu hình cho hai người!”

“Viện trưởng, thực ra…Trần Bát Hoang đến từ khu vực Vân Bắc cũng không tệ”, Trần Nguyên Bình nhìn thấy Cung Bất Phàm được khen ngợi, không nhịn được nói.

“Ừm, hy vọng cậu ta không tệ”, nghe thấy cái tên này, trong mắt Tử Vân Tử lóe lên vẻ chán ghét, ông ta có ấn tượng không tốt về Trần Bát Hoang. Một là vì Kỳ Hàn và những người khác, hai là bởi vì chưa từng có một tân học viên nào một mình hành động trong đợt chiêu sinh của học viện Vô Song.

Thấy biểu hiện của Tử Vân Tử như vậy, Trần Nguyên Bình biết rằng nói nhiều cũng vô ích, cho nên ông ta chỉ có thể chọn im lặng.

Cung Bất Phàm lạnh lùng hừ một tiếng, kỳ lạ nói: "Diệp Ca là người đứng đầu trong dánh sách 36 gia tộc Địa Sát. Trần Bát Hoang đến từ đâu? Cậu ta thực sự không tệ? Haha, e là còn không bằng ngón chân của Diệp Ca".

"Thực lực của Diệp Ca rõ như ban ngày, thiên tài hiếm có cực kỳ xuất sắc, có thanh niên nào trong giới thế tục có thể vượt qua cậu ấy?”, Vũ Văn Hữu đắc ý cười chế nhạo: “Không phải ai cũng tùy tiện có thể so sánh được”.

Trần Nguyên Bình không nói gì, chọn im lặng.

Vô cùng mong đợi Trần Bát Hoang có thể sớm xuất hiện, vả mặt bọn họ cho tỉnh!

"Phù…"

Diệp Ca hoàn thành nhiệm vụ, thở dài một hơi.

Chiêu thức này là võ kỹ mà hắn vừa học được, là võ kỹ Hoàng giai cao cấp duy nhất của nhà họ Diệp!

Lý do tại sao nó được thi triển lúc này, không phải để giúp những người này vượt sông Tây Lưu, mà là để khoe khoang võ kỹ!

Để Tử Vân Tử, Lục Phong, Vũ Văn Hữu, Trần Nguyên Bình và tất cả các tân học viên của khóa này biết hắn là người mạnh nhất!

Rõ ràng, hiệu quả mà hắn mong muốn đã đạt được!

Các tân học viên phía sau đều im lặng như tờ, nhóm người bên phía Tử Vân Tử cũng sửng sốt không kém!

"Rất tốt!"

Khóe miệng Diệp Ca nhếch lên một vòng cung tự hào, hắn hài lòng quét mắt về phía mọi người phía sau: "Được rồi, bây giờ mọi người cùng tôi vượt qua sông Tây Lưu nào!"

Giọng hắn vang lên, suy nghĩ của mọi người đột nhiên bị kéo trở về thực tại.

"Đệt, Diệp Ca trâu bò quá!"

"Diệp Ca lợi hại quá!"

"Sao mà làm được vậy!"

"Cảm ơn Diệp Ca đã đưa chúng tôi qua sông Tây Lưu!"

"Cảm ơn Diệp Ca!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp