Chưa kể, đối phương muốn lấy mạng Trần Đức, nhưng lại không có chút phòng bị nào?
"Rầm!"
Trong lúc đường đột, toàn thân Lâu Tinh Hải như diều gặp gió, vô lực bay ra ngoài.
Ngay cả khi hắn dùng linh lực để chống lại sức mạnh đó, nhưng thân thể vẫn bay ra một khoảng cách bốn hoặc năm mét rồi mới rơi xuống cái rầm!
Lúc này, hắn đã bị thương rất nặng!
Toàn thân đẫm máu, ướt sũng!
Nhìn về phía Trần Đức, anh vẫn là đứng ở chỗ cũ, vẻ mặt bình tĩnh, vững vàng như một cây thông!
Thậm chí, sau khi anh đánh Lâu Tinh Hải bị thương nặng đến mức đó, trên người vẫn không hề dính chút máu nào, dưới lớp quần áo bay phấp phới là một khuôn mặt vô cùng phóng khoáng, tiêu sái.
Ưng Thanh Vũ muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời, là Trấn Lôi Ấn!
Trần Đức vừa thi triển chính là Trấn Lôi Ấn!
Cô ta thực sự không dám tin, hôm nay vừa mới truyền thụ Trấn Lôi Ấn cho anh vậy mà giờ đã có thể thi triển được rồi? Phải biết rằng khi cô ta đạt được Trấn Lôi Ấn cũng phải mất ba tháng mới có thể miễn cưỡng thi triển, sau một năm mới có thể đạt được hiệu quả như một chưởng vừa rồi của Trần Đức!
Còn đối với Trần Bát Hoang, chỉ mất một hai giờ đồng hồ!
Với tốc độ này, nếu không phải cô ta chắc chắn trước đó Trần Đức không hề biết Trấn Lôi Ấn thì sao mà bây giờ dám tin? Thực sự là quá yêu nghiệt!
Cô ta có chút bái phục tên khốn này rồi.
Lại nhìn Đạm Đài Nguyệt, thân thể mềm mại như ngọc kia vẫn bất động, đôi môi đỏ mọng gợi cảm khẽ mở, trong đôi mắt trong veo chỉ còn lại một khoảng trống, sững sờ!
Lương Khâu, Mậu Danh, và hai người đi theo bọn họ cũng giống như những bức tượng, sắc mặt đông cứng.
Đặc biệt là Lương Khâu, toàn thân hắn ta lạnh toát, giống như có gai băng, sẵn sàng vỡ tan bất cứ lúc nào, lạnh đến mức rùng mình, run bần bật!
"Vù!"
Tuy nhiên đúng lúc này, Trần Đức lại tiếp tục di chuyển, vừa rồi không thể hoàn toàn giết chết Lâu Tinh Hải, đó chỉ là một sai sót nhỏ. Hay nói cách khác, Lâu Tinh Hải đã may mắn né được một chưởng của anh.
Nhưng, sai sót này có thể sửa chữa!
Trong nháy mắt, khoảnh khắc lao đến chỗ Lâu Tinh Hải, Trần Đức giơ chân lên, giáng thẳng về phía đầu của hắn!
"Đừng giết tao!"
Lâu Tinh Hải ngã xuống đất, như thể bị bao phủ bởi một đám mây đen chết chóc. Hắn căn bản không có thời gian để nghĩ nhiều, không có thời gian để sợ hãi, không có thời gian để hoảng loạn, chỉ có thể vội vàng hét lớn: "Nếu giết tao, mày sẽ chết không chỗ chôn thân, tao đến từ nhà họ Lâu! Bố tao là Lâu Thiên Khung, ông nội tao là Lâu Vạn Xuân! Một trong những người bảo vệ côn Luân Hư, Lâu Vạn Xuân!"
Trong nháy mắt, bàn chân đang lao nhanh của Trần Đức chợt dừng lại!
Giống như dẫm phải một lực vô hình, giây trước còn đang mạnh đến cùng cực, giây sau cứ như vậy mà đột ngột dừng lại, chỉ còn cách mặt Lâu Tinh Hải chưa đầy một cm. Thậm chí lửa trên đó đã tạt vào mặt Lâu Tinh Hải, hắn sợ đến mức sắc mặt tái mét, hai mắt nhắm chặt.
Thật lâu sau cũng không cảm thấy đau đớn, lúc này hắn mới thận trọng mở mắt ra, thấy Trần Đức thu chân lại, mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm!
May quá!
Thực lực của hắn không mạnh, nhưng lại có một ánh hào quang vạn trượng. Một bối cảnh gia đình đủ để khiến người ta khiếp sợ!
Điều này đã cứu hắn không biết bao nhiêu lần!
Khiến hắn sinh ra đã cao hơn người một bậc!
Dù tên Trần Bát Hoang này có lợi hại, có trâu bò đến mức nào đi chăng nữa thì khi nghe đến tên bố và ông nội hắn cũng phải khiếp sợ, không phải sao?
Lâu Tinh Hải một lần nữa tìm lại được sự tự tin, cười một cánh hung dữ, mắng mỏ: "Này nhóc, còn ngây ra đó làm gì? Còn không mau đỡ tao dậy?”
Ánh mắt Trần Đức sâu thẳm nhìn chằm chằm Lâu Tinh Hải: "Lặp lại lời mày vừa nói một lần nữa, tao nghe chưa rõ”.
"Haha..”, Lâu Tinh Hải biết Trần Đức đã nghe rõ, nhưng hắn vẫn kiêu ngạo nói: “Bố tao, Lâu Thanh Khung, ông nội tao, Lâu Vạn Xuân!"
"Thế nào? Đồ rác rưởi, lần này mày nghe rõ chưa?"
Sắc mặt Trần Đức đanh lại, lần đầu tiên nghe Lâu Tinh Hải nói, quả thực anh đã nghe rõ rồi nhưng không dám tin, rốt cuộc trên đời này sao lại có chuyện trùng hợp như vậy chứ?
Phương Tâm Ngọc vừa chết, anh gần như từ bỏ hy vọng về tung tích của Lâu Vạn Xuân.
Ai ngờ vài ngày sau lại có thể gặp được cháu của ông ta?
Có câu nói gì ấy nhỉ?
Cơn buồn ngủ vừa ập đến thì có người tặng gối!
Lâu Tinh Hải không khác gì người tặng gối!
Trong lúc anh suy nghĩ, Lâu Tinh Hải tưởng anh bị dọa sợ, hoàn toàn sợ đến nỗi ngu người, ánh mắt hắn càng thêm đắc ý, cho dù bị thương nặng cũng trở nên kiêu ngạo: “Đệt, chỉ mới nghe tên thôi đã sợ đến mức này rồi. Không phải mày trâu bò lắm sao, thử ra tay lần nữa xem? A..."
Có vẻ như hắn nói quá lớn tiếng, khiến vết thương hơi đau. Lâu Tinh Hải hít sâu một hơi, tim hắn quặn lại khi nhìn thấy đôi tay của mình bị cắt bỏ. Tất cả những chuyện này đều do tên khốn trước mặt gây nên: “Này nhóc, hôm nay mày đã hoàn toàn chọc giận tao rồi, ông đây nói cho mày biết, mày phải lập tức phế bỏ hai tay hai chân của mày, sau đó dâng con nhỏ bên cạnh cho tao, vậy thì có lẽ ông đây sẽ tha mạng cho mày!”
Ở phía xa, Lương Khâu, Mậu Danh và những người khác cũng dần định thần lại, nhìn thấy trạng thái của Trần Đức, bọn họ đột nhiên không còn sợ hãi như trước nữa!
Thân phận của Lâu Tinh Hải là gì chứ?
Cho dù đứng đó cho Trần Đức giết, Trần Đức dám giết? Dám ra tay không?
“Hỏi mày một chuyện”, suy nghĩ trở về thực tại, cuối cùng Trần Đức cũng lên tiếng: “Bố mày, ông nội mày đang ở đâu, mày có thể bảo bọn họ nhanh chóng đến đây không? Hay nói cách khác…mày có thể lập tức liên lạc với bọn họ không?
Lâu Tinh Hải sững sờ, tưởng Trần Đức vẫn còn ý định muốn giết hắn, lập tức nói: "Thằng nhóc thối tha, có thể mày thiển cận, không tin, nhưng từ nhỏ thần thức của tao đã được tách ra thành từng sợi, sau đó cất giữ trong bia đá sinh mệnh. Thường thì chỉ cần tao có chuyện bất trắc gì, bọn họ sẽ lập tức nhận được tín hiệu, thấy được tất cả mọi thứ tao trải qua!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT