Gần như một luồng khí tức đột nhiên hạ xuống, phong kín và phong tỏa khu vực này!

“Là hắn…”

Ưng Thanh Vũ kinh hãi, mặt đẹp trở nên rất khó coi, bỗng nhiên cô ta xoay người như đối mặt với đại địch!

Trần Đức cũng xoay người, nhìn về phương hướng có khí tức truyền tới.

Trong rừng rậm,

Một bóng người đang từ từ đi tới bên này, đó là một người đàn ông vóc dáng không cao, chỉ khoảng một mét sáu, người mặc áo choàng ngọc gấm màu tím đầy phách lối, trên áo bào điểm chút xám bạc, hoa lệ đến mức khiến người khác lóa mắt.

Dưới ánh sáng yếu ớt, khuôn mặt hắn cực kỳ trắng, dáng vẻ khoảng chừng hai mươi tuổi, trong con ngươi lộ ra khí tức khiến người ta cảm thấy hung ác, trông vô cùng sợ hãi.

Một bước,

Hai bước,

Ba bước...

Hắn bước từng bước một, nhịp bước trầm ổn, rất nhanh hiện ra hoàn toàn trong tầm mắt của mọi người,

“Cậu Lâu!”

“Cậu Lâu!”

Nhìn thấy người đến, việc đầu tiên Mậu Danh và Lương Khâu đồng thời phát ra tiếng kinh ngạc, bọn họ khẽ khom người làm ra tư thế hành lễ.

Ngược lại, Đạm Đài Nguyệt tỏ ra có chút bình tĩnh, cô ta chỉ nhìn chăm chú Lâu Tinh Hải,

“Thật là một đám rác rưới, ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng không giải quyết được, còn phải để cậu đây đích thân ra tay”, Lâu Tinh Hải nhẹ nhàng quét qua Lương Khâu, hắn không hề che giấu vẻ khinh thường trong mắt.

Tiếp đó,

Hắn giơ tay chỉ vì phía lão giả Linh Hải kỳ sau lưng: “Ông, lăn qua đây!”

“Cậu Lâu!”

Lão giả Linh Hải kỳ kia sửng sốt, nhưng căn bản không dám chống lại, ông ta nhanh chóng đi tới trước mặt Lâu Tinh Hải.

Lâu Tinh Hải không nói gì, hắn đột ngột giơ tay nắm đầu lão già Linh Hải kỳ, bàn tay khổng lồ trong giây lát bao trùm trên đỉnh đầu ông ta,

“Cậu Lâu, cậu…”, lão giả Linh Hải kỳ vô cùng sợ hãi, ông ta cảm nhận rõ ràng tinh khí và linh khí trong cơ thể đang điên cuồng trôi qua!

“Vết thương của ông nặng như vậy, sống còn có ích gì? Chi bằng bị tôi nuốt trọn đi, ông nói xem thế nào?”, Lâu Tinh Hải hung ác nhìm chằm chằm lão già trước mặt, khóe miệng hiện ra vẻ ngạo nghễ cười gằn: “Bảo tôi đích thân đến đây thì nên trả giá chứ, phải không?”

“Tôi…”

Cơ thể lão già Linh Hải dùng mắt thường có thể thấy đã nhanh chóng khô khốc và tàn lụi trong tay Lâu Tinh Hải, dường như có một loại lực hút đáng sợ đang hút khô toàn bộ ông ta!

Không tới mười giây,

Chỉ còn lại thân xác khô khốc!

Lương Khâu ngẩn ra, hắn ta ngơ ngác nhìn tất cả những thứ này, da đầu tê dại, lão giả bị hút chính là tùy tùng đồng thời là tiền bối của hắn ta, lại còn là trụ cột vững của nhà họ Lương.

Nhưng

… Hắn ta không dám cản trở!

Thậm chí đến dũng khí nói một câu cũng không có!

Lão già bị vứt vỏ như rác rưởi vậy, con ngươi của Lâu Tinh Hải lóe lên thỏa mãn, sau đó hắn không thèm nhìn Trần Đức mà quay sang nhìn về phía Ưng Thanh Vũ: “Cô ngoan ngoãn tự qua đây để tôi nuốt hay là tôi động tay đây?”

Nuốt?

Một bên,

Ánh mắt Đạm Đài Nguyệt kinh dị khó hiểu, cô ta lập tức hỏi: “Cậu Lâu, không phải nói cô ấy là người nhà sao, nuốt… anh có ý gì?”

“Có ý gì? Chính là ý trên mặt chữ, vừa rồi tôi nuốt lão già kia, cô nhìn thấy không?”, Lâu Tinh Hải cười nhạt: “Đạm Đài Nguyệt, tốt nhất cô nên tôn kính với tôi một chút, đừng tưởng rằng Chung Ly coi trọng cô mà tôi không dám động”.

Cơ thể Đạm Đài Nguyệt mềm nhũn, cô ta lập tức hiểu ra mình bị lừa rồi!

Mà hai người Lương Khâu, Mậu Danh cũng không ngoài suy đoán,

Hiển nhiên bọn họ đã biết tình huống thật sự!

Đạm Đài Nguyệt cực kỳ phẫn nộ tức giận, nếu sớm biết là như vậy thì cô ta tuyệt đối sẽ không tới!

“Xin lỗi”, Mậu Danh thấp giọng nói: “Không phải cố ý lừa gạt cô, không có máy theo dõi của tộc cô thì chúng tôi sẽ không tìm được người nhanh đến như vậy”.

Toàn thân Đạm Đài Nguyệt ngẩn ngơ,

Là cô ta hại cô gái kia!

“Tên khốn kiếp, mau, mau dẫn tôi chạy đi”, giọng nói Ưng Thanh Vũ có chút run rẩy, nếu như không dùng tới luồng sức mạnh kia thì cô ta không thể là đối thủ của Lâu Tinh Hải.

Nhưng luồng sức mạnh kia không đến với thời khắc sinh tử, cô ta quyết không muốn dùng tới, cái giá phải trả thực sự quá lớn!

“Chạy? Tại sao phải chạy?”, Trần Đức kỳ quái hỏi.

“Cái này còn cần hỏi tại sao à? Không chạy chúng ta sẽ chết đấy!”, Ưng Thanh Vũ không còn gì để nói, cô ta vô cùng gấp gáp, với tốc độ của Trần Đức, dẫn cô đi thì vẫn còn khả năng chạy trốn!

Nếu như kiên quyết chiến đấu thì hăn phải chết không thể nghi ngờ!

“Không phải vội”.

Trần Đức quét mắt nhìn người đàn ông trước mắt, thực lực của hắn quả thật không tệ, tuổi còn trẻ, so với lão tổ kia của Chương Hằng và thái thượng trưởng lão nhà họ Trương thì mạnh hơn một chút.

Nhưng,

Cũng vẻn vẹn chỉ là mạnh một chút mà thôi!

Nếu so toàn bộ sáu vị thái thượng trưởng lão nhà họ Chương thì… hắn nhất định yếu như gà!

Mà trước khi đến đây,

Trần Đức đã giết chết sáu vị thái thượng trưởng lão nhà họ Chương trong nháy mắt!

Cho nên,

Tại sao anh phải chạy?

“Nếu như chúng ta chạy, bọn họ cũng sẽ đuổi theo, rất phiền phức giống như con ruồi vậy, chi bằng dứt khoát một lưới bắt hết mấy người này đi, vĩnh viễn cắt đứt hậu họa, không phải rất tốt sao?”, khóe miệng Trần Đức mỉm cười, vẻ mặt bình tĩnh.

“Một lưới bắt hết? Ha ha, Mậu Danh, anh nghe thấy chưa, hắn muốn một lưới bắt hết chúng ta đấy, aiz ya, tôi sợ quá!”, nghe thấy lời Trần Đức, Lương Khâu không nhịn được phình bụng cười to,

Vốn dĩ,

Trường hợp này người thân vừa chết, hắn ta không nên cười,

Nhưng… nhưng quả thật hắn ta không nhịn được!

Sự dốt nát ngu muội của Trần Bát Hoang đã thành công chọc hắn ta cười.

“Ha ha…”, Mâu Danh cũng cười, nhìn Trần Bát Hoang giống như nhìn tên thần kinh: “Thằng nhãi, mày biết người trước mặt mày là ai không? Dám nói ra lời này?”

“Không biết”, Trần Đức lắc đầu, nói thật lòng.

Anh mới ở Côn Luân Hư mấy ngày, người quen biết không nhiều,

Rất không may,

Người trước mắt này anh thật sự không biết.

“Anh im miệng!”, Mậu Danh vừa mới chuẩn bị nói, Lâu Tinh Hải liền tát ba phát trên mặt anh ta, một tiếng bốp vô cùng vang dội,

Trong nháy mắt,

Mặt Mậu Danh liền sưng vù,

Nhưng anh ta và cả lão giả phía sau cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể nhịn!

Không còn cách nào khác,

Thế giới này chính là như vậy,

Cá lớn nuốt cá bé, thực lực không bằng người khác thì không có quyền lên tiếng!

Đừng nói bị đánh, bị giết cũng đáng đời!

“Mậu Danh, con mẹ nó anh ngu à? Thứ rác rưởi này cũng muốn biết thân phận của tôi? Dựa vào cái gì? Hắn có tư cách sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play