"Thật là ngây thơ, mày tưởng rằng loại rác rưởi như mày có thể phá vỡ lớp phòng ngự của tao sao", Chương Hằng cười gằn nói, hắn chính là muốn Trần Đức ra tay trước, để anh hiểu được khoảng cách chênh lệch giữa hai người họ lớn như thế nào.

Đối mặt với cú đấm của anh, hắn vậy mà không tránh cũng chẳng né! Cứ đứng thẳng tắp như một cọc gỗ vậy!

"Hằng Nhi, tránh ra!"

Bỗng một vị thái thượng trưởng lão như nhìn ra được điều gì đó không ổn liền bất ngờ lên tiếng nhắc nhở.

Đáng tiếc đã quá muộn, một quyền của Trần Đức đã đáp xuống trước ngực Chương Hằng.

Nụ cười dữ tợn của Chương Hằng cứng đờ như thể bị đóng băng, trong chớp mắt, cơ thể hắn bay lên giống như một con tôm hùm gập người bắn ngược ra ngoài, một đường này máu tươi phun tung toé tán loạn trong không khí.

Ầm!

Sau vài nhịp thở cơ thể hắn mới đâm sầm vào đại sảnh của nhà họ Lục, cả gian phòng rung lên, một mặt tường trong đó được chế tạo từ thép tinh luyện vậy mà vỡ tung, lớp kim loại chút ít vặn xoắn vào nhau rồi gãy lìa, mà vị trí Chương Hằng đập vào trực tiếp bị xuyên thủng, sau khi người hắn bắn xuyên qua bức tường dày dặn lại cọ xát với mặt đất đụng vào mặt tường thứ hai mới dừng lại.

Cùng lúc đó, dưới người hắn rất nhanh đã tràn ra một vũng máu tươi vừa đỏ vừa đen, có thể thấy rõ ràng trước ngực hắn xuất hiện một lỗ thịt to bằng nắm tay, máu chảy ròng ròng, lộ ra cả xương trắng!

Không đợi hắn tỉnh táo lại, cả người Trần Đức loé lên một cái, giây tiếp theo đã áp sát tới trước người hắn, lòng bàn chân anh nhấc lên cao rồi đạp mạnh xuống!

“Bụp!”

Một nửa người của Trương Hằng trong chốc lát đã bị giẫm thành một đống thịt nát bấy, xương cốt, kinh mạch, tế bào thần kinh, ngay cả một số cơ quan nội tạng toàn bộ đều vỡ vụn!

“A a…!”

Một tiếng hét thảm thương truyền ra từ đại sảnh, nó bao hàm sự thống khổ cùng giày vò vang vọng bốn phía.

Đó là giọng nói của Chương Hằng.

Gương mặt hắn hung tợn, ngũ quan co rúm lại gần như vặn vẹo tại một chỗ, cơn đau vô bờ khiến hắn sống không bằng chết, toàn thân ngoại trừ vệt máu nhếch nhác còn có cả mồ hôi lạnh, từng giọt lăn dài theo từng nhịp run rẩy của kinh mạch.

Hắn co quắp ngã trong vũng máu, run bần bật từng cơn, khuôn mặt sớm đã không còn màu máu mà tái nhợt như được quét một lớp sơn trắng.

"Tôi đã động tới anh rồi đó, thế nào, anh vẫn vừa ý chứ?"

Trần Đức đứng trước mặt hắn ta, nhìn chằm chằm Chương Hằng với ánh mắt thâm thúy.

Chương Hằng ngước mắt lên nhìn Trần Đức, tại sao? Tại sao? Tại sao? Tại sao?

Nội tâm và niềm tin của hắn đã hoàn toàn sụp đổ! Hàng loạt nghi hoặc không ngừng lởn vởn trong lòng hắn? Tại sao lại thất bại?

Phải biết rằng hắn thế nhưng đã dùng tới Cửu Chuyển đan! Chỉ trong vài giờ đồng hồ ngắn ngủi đã đột phá từ Linh Căn kỳ tới Linh Hải kỳ, phóng mắt khắp Côn Luân Hư mấy ai có thể làm được như hắn?

Loại rác rưởi như Trần Bát Hoang không phải là nên ngay đến cả phòng ngự của hắn cũng phá không nổi sao?

Sao lại như vậy?

Trần Bát Hoang, ba chữ này như một ngọn núi lớn đè nặng lên trái tim hắn, hắn cảm nhận được một nỗi sợ hãi, bất an và kinh hoàng từ nơi sâu thẳm trong linh hồn mình.

Trên dưới nhà họ Lục rơi vào một mảnh tĩnh lặng dị thường, không có bất kỳ âm thanh nào, đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe rõ ràng!

Ngay đến hơi thở của từng người cũng trở nên yếu ớt, trong đầu là một khoảng trống rỗng, đặc biệt là Lục Lâm Khai đang quỳ trên mặt đất, trong lòng kinh sợ không kém gì Chương Hằng.

Đối với ông ta, Chương Hằng đã là sự tồn tại vô cùng mạnh mẽ, một mình hắn cũng đủ càn quét nhà họ Lục, tiêu diệt nhà họ Lục, thế nhưng... tên nhóc mới tới này, vậy... vậy mà với một nắm đấm đã đánh... đánh Chương Hằng tới tàn phế?

Chết tiệt, đây rốt cuộc...là yêu nghiệt phương nào?

Ánh mắt Bộ Kinh Phong lập loè thay đổi liên tục, thân thể hắn gần như cứng ngắc, trong lòng lạnh run cuộn trào từng đợt sóng lớn.

Trần Bát Hoang đã làm điều đó như thế nào?

Hắn dám khẳng định, Trần Bát Hoang của một ngày trước sẽ không bao giờ đạt tới mức độ khủng bố như thế này.

Thế nhưng... chỉ mới một ngày qua đi...

Bộ Kinh Phong bỗng ý thức được, cái được gọi là thanh niên hào kiệt top đầu trên bảng xếp hạng Thanh niên như hắn đứng trước mặt Trần Bát Hoang thực sự thực sự không đáng nhắc tới...

Lục Thư Tuyết càng kinh sợ đến tột đỉnh, đến cả hô hấp cũng như ngừng bặt, đôi môi đỏ mọng há hốc đủ để nhét một quả trứng gà, trong đôi mắt như nước mùa thu của cô ta ngoại trừ bàng hoàng vẫn là bàng hoàng.

Sao Trần Bát Hoang lại mạnh như vậy?

Trước đó cô ta có làm thế nào cũng không thể ngờ tới chàng trai mình tùy tiện nhặt được trên đường, chàng trai cần cô bảo vệ trước đó lại có thể dễ dàng đánh bại một võ giả Linh Hải kỳ như Chương Hằng đây?

Trái tim Lục Thư Tuyết giờ phút này đập thình thịch liên hồi.

Cô ta, động lòng rồi!

Có cô gái nào không yêu kẻ mạnh? Huống hồ Trần Bát Hoang còn nhiều lần cứu cô ta?

"Nhóc con khốn kiếp, mau buông Hằng Nhi ra ngay lập tức!"

Lúc này, lão tổ tông ruột thịt của Chương Hằng đã nổi trận lôi đình, ông ta giống như một con sư tử, lông tóc dựng đứng, đôi mắt như sắp bắn ra tia lửa.

Chương Hằng là đứa cháu trai ông ta cưng chiều và yêu thích nhất!

Nhưng bây giờ nửa bên cơ thể lại bị hủy hoại rồi! Cả cơ thể vốn cường tráng chỉ sót lại một nửa, nếu đổi lại là một người bình thường thì đã xuống âm phủ báo danh từ lâu!

Cũng vì vừa sử dụng Cửu Chuyển đan thăng cấp lên Hải Linh kỳ có như vậy mới có thể kéo dài hơi tàn, trái tim của vị thái thượng trưởng lão này đang co giật, máu chảy đầm đìa, hai mắt giăng đầy tia máu, hoàn toàn sụt lún, khói bụi cuộn dâng bốn phía!

Cảnh tượng này quá kinh khủng!

Đám người vốn còn đang chìm đắm trong kinh sợ lúc này đều khôi phục lại tinh thần, đổ dồn mọi sự chú ý lên người vị thái thượng trưởng lão đó!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play