"Anh Triệu, mau chạy đi!"

Đúng lúc này, không biết ai hô một tiếng, Triệu Phong giật mình tỉnh táo lại, chẳng kịp nghĩ nhiều, vắt chân lên cổ chạy như điên, hoàn toàn không dám quay đầu lại. Chỉ nghe thấy đằng sau không ngừng truyền đến tiếng đồi sụp đất nứt.

Ngẫu nhiên còn có một số cục đá rơi lên người, nhưng Triệu Phong lại chẳng thèm để ý, bản năng sống còn khiến hắn ta chạy bạt mạng!

Cuối cùng, hắn ta chạy một mạch ra 2 3km mới nghĩ mà sợ dừng lại, xoay người nhìn ra sau.

Không nhìn không biết, vừa nhìn hắn ta lại chấn động thêm lần nữa!

Giờ phút này, cách đó mấy trăm mét bụi mù cuồn cuộn bay đầy trời, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Cây cối, đất đai đều bị bụi mù bao phủ.

Thấp thoáng có thể thấy được Thiên Kiếm Phong bên trong đống bụi ấy đang sụp xuống, hoàn toàn bị hủy,

Bịch!

Triệu Phong quỳ sụp xuống đất, hoảng sợ nhìn cảnh tượng trước mắt. Hắn ta đã không cách nào diễn tả được tâm trạng của mình lúc này.

Trước mắt, ngoài đống bụi mù đầy trời kia ra, chỉ còn lại gương mặt lạnh nhạt hờ hững của Trần Bát Hoang.

Mà đám người cách đó không xa, cũng đều lộ ra vẻ hết sức hoảng sợ.

Thiên Kiếm Phong đó trời!

Đó là Thiên Kiếm Phong đấy!

Lại bị một quyền đánh sập!

Mẹ... mẹ... mẹ nó sức mạnh ấy phải đáng sợ và khủng bố cỡ nào chứ? Đây là điều mà sức người có thể làm được hả?

Nếu không phải chứng kiến tận mắt thì ai mà tin chứ?

Đám võ giả bảo vệ Thiên Kiếm Phong lung lay sắp đổ, ngồi bệt xuống đất, ngơ ngác nhìn ngọn núi ấy sụp đổ...

Mà Trần Đức lại chẳng thèm để ý đến tình hình đằng sau, anh không chút nấn ná đi thẳng đến nhà họ Lục.

Lúc này, trong đại sảnh nhà họ Lục, Chương Hằng đang ngồi trên vị trí gia chủ uống trà.

Sáu vị Thái thượng trưởng lão của nhà họ Chương cũng ung dung, lạnh nhạt uống trà.

Người châm trà cho họ cũng không phải ai khác, mà là Lục Lâm Khai - gia chủ của nhà họ Lục và vợ ông ta - Phương Bích Liên!

Cánh cửa đại sảnh đóng kín, bên trong chỉ có mấy người họ.

Những người còn lại, kể cả Lục Thư Tuyết đều phải chờ bên ngoài.

"Lục Lâm Khai, ông để cho chúng tôi vào là có điều gì muốn nói hả? Nếu không thể thuyết phục tôi thì ông cũng biết rõ kết quả sẽ thế nào rồi đó", Chương Hằng uống một ngụm trà trong tay, lạnh giọng nói.

Phương Bích Liên thấy trà sắp hết bèn vội vàng bước tới chuẩn bị rót thêm cho hắn ta.

Thế nhưng, bà ta vừa mới đi tới trước mặt Chương Hằng, hắn ta đã giơ chân đá thẳng vào bụng Phương Bích Liên: "Bà mà cũng có tư cách đứng châm trà cho ông đây à?"

"Vâng, vâng, tôi không dám!"

Phương Bích Liên sợ tới mức run lên, chợt quỳ xuống, lết đến bên cạnh Chương Hằng, châm trà cho hắn ta!

Cả quá trình, Lục Lâm Khai là chồng bà ta vậy mà lại chẳng nói câu nào, thậm chí còn cảm thấy hết sức bình thường, giống như người phụ nữ của ông ta quỳ châm trà một đứa nhóc là chuyện đương nhiên.

Trên thực tế, Phương Bích Liên cũng cảm thấy như vậy.

Không những cảm thấy đó là đương nhiên, mà còn nghĩ rằng có thể châm trà cho Chương Hằng thì dù quỳ cũng là vinh hạnh của mình!

"Cậu Chương, mong cậu hãy nghe tôi nói một chút", Lục Lâm Khai cũng quỳ xuống, hỏi: "Lần này cậu đến nhà họ Lục chắc chắn là nhìn trúng đứa cháu gái Lục Thư Tuyết của tôi đúng không?"

"Đúng vậy", Chương Hằng trực tiếp thừa nhận.

"Vậy là tốt rồi, cậu Chương, đứa cháu gái kia của tôi lọt vào mắt xanh của cậu là may mắn tám đời của con bé. Nhưng, tôi hiểu con bé ấy, nó rất cứng đầu. Dù cậu có giết chúng tôi thì chưa chắc nó sẽ nghe theo cậu. Nó bảo cậu đến nhà họ Lục, rất khả năng là coi cậu như tay đấm của mình!"

Lục Lâm Khai vừa nói ra câu đó, lập tức cảm giác được một cơn giận dữ, táo bạo thoáng xuất hiện trên người Chương Hằng.

Lục Lâm Khai mừng rỡ, sớm nghe nói Chương Hằng rất dễ giận, đây đúng là điều ông ta muốn. Thế nên, Lục Lâm Khai vội vàng rèn sắt khi còn nóng nói:

"Cậu Chương, cậu giết chúng tôi rồi thì con bé chắc chắn sẽ dẫn theo đám người bảo thủ của nhà họ Lục chống lại cậu. Đến lúc đó, cậu sẽ chẳng nhận lại được gì hết".

"Mà Lục Lâm Khai tôi lại có thể tỏ thái độ ngay bây giờ với cậu. Tôi và nhà họ Lục dưới sự quản lý của mình bằng lòng làm con chó, dốc sức làm việc cho cậu mãi mãi!"

"Hơn nữa... tôi còn có khả năng giúp cậu bắt lấy Lục Thư Tuyết!"

Ánh mắt Lục Lâm Khai sáng bừng, tràn ngập tự tin nói: "Cậu Chương, tôi hoàn toàn có thể xử lý con nhóc Lục Thư Tuyết kia cho cậu, để con bé tự mình cởi sạch bò lên giường cậu".

"Cuối cùng, cậu Chương chẳng những có được nhà họ Lục, mà còn có được cháu gái tôi. Mà tôi chỉ mong cậu tha cho chúng tôi một mạng!"

"Ha ha, ý kiến của ông cũng được đấy", Chương Hằng ngẫm nghĩ, cảm thấy Lục Lâm Khai nói có lý, Lục Thư Tuyết rất có thể sẽ cứng đầu, chống lại hắn ta.

Nhưng người như Lục Lâm Khai lại chắc chắn không dám!

Chương Hằng tin tưởng ánh mắt của mình.

Huống chi, lão tổ cũng gật đầu với mình tỏ vẻ phương pháp của Lục Lâm Khai khá được.

Bấy giờ, Chương Hằng mới nói:

"Cũng được đó, tôi có thể đồng ý với ý kiến của ông. Nhưng... tôi vẫn có một điều kiện".

Lục Lâm Khai thấy có hy vọng sống sót, lập tức kích động vội nói: "Điều kiện gì thế? Cậu Chương cứ nói đi đừng ngại!"

Khóe miệng Chương Hằng khẽ nhếch lộ ra một nụ cười xấu xa, vươn tay nâng cằm của Phương Bích Liên đang quỳ trước mặt lên, mặt mày kiêu căng ngạo mạn, rũ mắt nói: "Tôi không những muốn có Lục Thư Tuyết, mà còn muốn người này, cũng chính là người phụ nữ của ông. Lục Lâm Khai... ông có ý kiến gì không?"

Giọng điệu của Chương Hằng hết sức lạnh nhạt, nhìn chằm chằm vào Lục Lâm Khai hỏi.

Một câu ông có ý kiến gì không chẳng phải là muốn dò hỏi ý kiến của Lục Lâm Khai, cũng không phải là hỏi, mà là thách thức!

Lục Lâm Khai thầm rùng mình, ông ta biết lúc này nếu dám làm trái ý Chương Hằng, vậy mọi lời nói, cố gắng trước đó đều sẽ đổ sông đổ biển!

Ông ta biết với Chương Hằng, mình cũng chỉ là một con chó, có cũng được mà không có cũng chẳng sao!

Giờ phút này, Lục Lâm Khai chẳng những không dám cãi lại, thậm chí còn có chút phấn khích, mừng thầm. Hy sinh một người phụ nữ là có thể giữ được địa vị của mình ở nhà họ Lục, không những thế còn có thể khiến ông ta bám víu vào nhà họ Chương, đi theo Chương Hằng. Cuộc mua bán này thật sự là cực kỳ có lời.

Mà ông ta, còn có thể đường đường chính chính thay một người phụ nữ khác trẻ tuổi, mê người, xinh đẹp hơn. Vậy cớ sao mà không làm?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play