Hơi thở khiến người ta thoải mái mà anh vừa hấp thụ vừa rồi không chỉ giúp anh đột phá tới Linh Hải kỳ, thậm chí còn cải thiện mọi phương diện trên thân thể anh lên năm mươi lần!
Cũng chính là nói, cơ thể thuần túy của Linh Hải kỳ thông thường có thể sở hữu sức mạnh tương đương 500.000 đến 600.000 tấn, và linh khí bộc phát có thể đánh ra một đòn công kích với sức mạnh một triệu tấn, mà sức mạnh hủy diệt của anh lên tới 50 triệu tấn!
Nếu thi triển Cửu Trọng Cực Ảnh anh còn có thể tăng nó lên gấp mười lần!
"500 triệu tấn!"
Trần Đức trợn to hai mắt, quả thực không dám tin vào phép tính này, trong lòng khuấy động ngất trời!
Có vẻ như để kiểm chứng suy nghĩ này của mình, giây tiếp theo, anh tung ra một quyền!
Một cú đấm bình thường không vận dụng bất kỳ võ kỹ nào!
Thời điểm này, không gian trước mắt xuất hiện từng trận sóng gợn, hư không rung chuyển, có thể thấy rõ không gian nơi vị trí nắm đấm rơi xuống đang chấn động, gần như sụp đổ!
“Cái này… làm rung động cả không gian?”, Trần Đức ngẩn người nhìn một màn trước mắt, trước đây có khi nào anh nghĩ tới việc một con người lại có thể sở hữu sức mạnh đáng sợ như vậy?
Cú đấm vừa rồi của anh rất ngẫu nhiên.
Không dùng toàn lực!
Thậm chí nó chỉ bằng một phần mười tổng sức mạnh, khoảng 500 tấn!
Nếu toàn bộ 500 triệu tấn bùng nổ sẽ có dáng vẻ thế nào? Trần Đức thực sự không dám tưởng tượng, linh khí trong cơ thể giống như thủy triều, sức mạnh sục sôi, loại cảm giác đó thật quá sảng khoái!
"Sức công phá 500 triệu tấn, ha ha, nếu chiến đấu với chính mình trước đây sợ rằng một đòn tùy ý liền có thể đánh bản thân tới tan xương nát thịt chăng? Cho dù lại tới mười kẻ như Phương Tâm Ngọc kia cũng không phải là đối thủ của mình!”, Trần Đức vui vẻ tự nhủ.
Cô gái hồn thể trong thức hải đã không nói lên lời, lực bùng nổ năm trăm triệu tấn còn không bằng cả một long tượng, cùng lắm cũng chỉ là 0.5 long tượng, anh hưng phấn cái gì cơ chứ? Có gì đáng để vui mừng đến vậy sao?
Cô ta không lên tiếng, cũng không hiện thân mà lặng lẽ nhìn Trần Đức.
Trần Đức vẫn như cũ không chú ý tới tình huống trong thức hải, chính xác mà nói, với thực lực hiện tại của anh còn chưa tiếp xúc được đến thức hải, chỉ khi cô gái chủ động hiện thân, nếu không trong khoảng thời gian ngắn chính anh chắc chắn không có khả năng phát giác ra mà vẫn chìm đắm trong niềm vui lớn mạnh hân hoan này.
Anh thậm chí cảm thấy dưới một quyền dồn toàn lực của mình có thể đánh Thiên Kiếm Phong sụp nát!
Nghĩ đến đây, anh lại nóng lòng muốn thử, chuẩn bị lập tức xuống núi vung một quyền vào Thiên Kiếm Phong.
Khi anh muốn xuất phát, bỗng nhiên rơi vào mù mịt.
Anh lúc này nào còn ở tại Thiên Kiếm Phong?
Rơi vào mắt là một căn phòng bằng đá!
Các bức tường của căn phòng đá này nhẵn mịn sạch sẽ, toàn bộ căn phòng chỉ có một cái hồ, còn có một cái đỉnh bằng đá.
Mà anh đang ngồi ở trung tâm hồ, bên cạnh chiếc đỉnh đá!
“Đây… đây… là nơi nào? Mình không phải là ở Thiên Kiếm Phong sao?”, Trần Đức trong nháy mắt kinh ngạc không thôi, anh không phải là đang ở Thiên Kiếm Phong sao? Tại sao lại xuất hiện trong căn phòng hình hộp này, còn có, hồ dưới thân anh… đã xảy ra chuyện gì?
Trong cơn sửng sốt, anh từ đầu đến cuối căn bản không phát hiện ra bản thân đã được dịch chuyển tới nơi khác.
Anh đến đây từ lúc nào?
Đôi mắt anh lóe lên ánh sáng, kích hoạt mắt xuyên thấu, cẩn thận từng li đánh giá cảnh vật xung quanh, cũng chẳng mảy may phát hiện ra tại nơi sâu trong thức hải từ lâu đã xuất hiện một linh hồn đang lặng thầm quan sát từng hành động của mình.
“Thậm chí còn không có cửa, sao mà mình vào được đây?", Trần Đức cứng họng, căn phòng đá này hoàn toàn đóng kín, không có một kẽ hở nào cả.
Nhưng điều kỳ lạ là trong phòng đá lại có gió!
Mặc dù hiện tại gió sắc đã không thể gây ra bất kỳ tổn hại đau đớn nào cho anh nữa nhưng anh vẫn có thể nhận thức rõ ràng đó chính là luồng gió độc nhất thuộc về Thiên Kiếm Phong.
"Không lẽ có cơ quan?"
Nghĩ tới đây hai mắt Trần Đức sáng rực, ánh mắt như tia x quang quét ngang dọc bức tường xung quanh, anh kinh ngạc phát hiện ra không tồn tại bất cứ cơ quan nào, chỉ có tường đá kiên cố.
“Không lẽ là chiếc đỉnh đá này?”, nhìn xung quanh cũng không thu hoạch được gì, Trần Đức lại đưa mắt nhìn sang chiếc đỉnh đá bên cạnh, anh tỉ mỉ quan sát trên dưới trái phải, đỉnh có ba chân hai tai, cao hơn một mét, trên bề mặt có nhiều vết tích thời gian, trông khá cổ kính.
Tiếp đó, Trần Đức cố gắng xoay chuyển nó, tính toán phát động cơ quan mở cửa gì đó.
Đỉnh chính là đỉnh, một chiếc đỉnh độc lập!
“Đúng là một cái đỉnh rách nát”.
Trần Đức không biết nói sao, đánh một quyền xuống chiếc đỉnh để trút giận.
“Răng rắc…”
Tuy nhiên theo một quyền này của anh hạ xuống, chiếc đỉnh kia bỗng nhiên nứt ra, bề mặt xuất hiện các khe hở, trong các vết nứt xuất hiện một mảnh lục lam...
Chất liệu của chiếc đỉnh này không phải là đá mà bằng kim loại!
Chỉ là bên ngoài nó được bao phủ bởi một tầng đá mà thôi!
Trần Đức vừa phát hiện ra sự thật này liền vung xuống một quyền nữa khiến lớp đá hoàn toàn tách mở, một chiếc đỉnh ba chân màu tím lam xuất hiện trước mắt anh!
Những đường vân trên thân đỉnh quấn lấy nhau, chúng giống như hoạ tiết rồng, bao bọc toàn bộ chiếc đỉnh, cổ xưa, khí thế uy nghiêm!
Thành bên trong của chiếc đỉnh cổ giống như thân đỉnh hiện lên màu tím lam vô cùng rực rỡ, Trần Đức thò một tay vào vuốt ve, vậy mà cảm nhận được một trận nóng bỏng như thiêu như đốt!
Phải biết rằng với cường độ thể xác hiện nay của anh, ít nhất cũng phải năm sáu trăm độ C mới khiến anh có cảm giác bỏng rát, cũng có nghĩa là nhiệt độ bên trong chiếc đỉnh này cực kỳ cao!
“Híc… đây là loại đỉnh gì…”
Trần Đức vô cùng kinh ngạc, phải biết rằng, chiếc đỉnh này còn chưa được đốt cháy qua lửa, tại sao có thể nóng như vậy? Nhiệt độ cao do đâu mà có?
“Cho dù thế nào thì chắc chắn là một bảo bối, lấy đi trước rồi lại bàn sau”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT