Trái tim Lục Thư Tuyết cũng rét lạnh như rơi vào hầm băng, càng ngày càng lạnh theo từng câu chửi rủa của họ, cô đi về phía trước nhìn thẳng Lục Lâm Khai: “Hay cho cái gọi là phụ nữ rắn rết, lời này không phải càng thích hợp hơn với hai vợ chồng ông sao? Năm đó bố mẹ tôi đối xử với các người như thế nào? Sau khi họ qua đời, các người lại muốn giết chết tôi, nóng lòng muốn leo lên làm người đứng đầu gia tộc, ha ha…”
"Cái chết đột ngột của bố tôi nhất định có liên quan tới vợ chồng hai người đi?”
Lời này vừa nói ra trong mắt Lục Lâm Khai xẹt qua một tia quỷ dị, sự khác thường này vừa hay lọt vào mắt Lục Thư Tuyết, Lục Thư Tuyết thông minh cỡ nào? Cô ta lập tức hiểu được cái chết của bố mình 90% không thoát khỏi quan hệ với Lục Lâm Khai.
“Còn có các người”.
Đôi mắt trong veo của Lục Thư Tuyết lạnh lùng quét về phía đám người phía sau Lục Lâm Khai: “Lúc đầu ông nội và bố tôi có lỗi với mấy người sao? Để đến hôm nay bố tôi vừa qua đời, xương cốt còn chưa lạnh, các người đã vội vã cậy nhờ gia chủ mới rồi?”
Những người này thực sự khiến Lục Thư Tuyết quá thất vọng khổ sở, những người vốn tưởng rằng sẽ ủng hộ cô hiện giờ lại mắng chửi cô thậm tệ nhất, hung ác nhất, chỉ hận cô không thể chết ngay lập tức.
May mắn thay, điều duy nhất khiến cô ta mừng vui là những người này không phải là toàn bộ của nhà họ Lục, mà còn một bộ phận khác vẫn chưa xuất hiện.
“Lục Trung Dương, năm đó khi anh thoi thóp sắp chết trên chiến trường, là bố tôi đã cứu anh trở về, anh không nhớ sao? Ha ha, anh nói xem vong linh trên trời của bố tôi nhìn thấy dáng vẻ này của anh, ông ấy sẽ nghĩ thế nào?”, Lục Thư Tuyết tùy ý điểm tên một người đang đứng trước mặt với vẻ mặt châm chọc.
“Lục Thư Tuyết, cô bớt nói bậy bạ đi!”, người đàn ông bị nêu tên kia gương mặt phiếm đỏ, bực tức không thôi, như muốn bày tỏ lòng trung thành, hắn lập tức quỳ xuống nói với Lục Lâm Khai: “Gia chủ, người này nói sảng liên thiên, lại tàn sát đồng bào của chúng ta, tổn hại thể diện nhà họ Lục, khẩn cầu gia chủ cho phép tôi diệt trừ dòng phản trắc đó!”
“Ừm, rất tốt, dẫu sao cũng mang dòng máu nhà họ Lục chúng ta, Trung Dương, cho cô ta một cái chết nhẹ nhàng, có hiểu không?”, Lục Lâm Khai hài lòng gật đầu, con ngươi xảo trá nhìn hướng Lục Thư Tuyết, tràn ngập đắc ý và mỉa mai.
Nhìn thấy chưa?
Đây chính là người mà bố cô đã cứu giúp, cho dù có ơn cứu mạng thì đã thế nào? Còn không phải vẫn quỳ xuống trước mặt và làm việc cho ông đây giống như vậy sao?
Thậm chí để thể hiện lòng trung thành còn muốn giết chết cô.
Lục Trung Dương nhận được chỉ thị liền đứng dậy duỗi tay ra, một tên thuộc hạ bên cạnh lập tức dâng lên cho hắn một thanh đao.
Ở tuổi 30 Lục Trung Dương đã đạt tới cảnh giới Linh Căn trung kỳ, phóng mắt khắp nhà họ Lục cũng là một trong số những người nổi bật.
Hắn nhận lấy đao rồi sải bước đi về phía Lục Thư Tuyết.
"Cô Lục, đúng vậy, tôi thừa nhận năm đó bố cô là người đã cứu sống tôi, nhưng lúc ấy tôi không hề kêu ông ấy cứu tôi, là ông ta tự nguyện làm vậy, liên quan gì tới tôi?"
"Nếu ông ta đã cứu tôi, vậy tôi càng phải trân trọng sinh mệnh của mình hơn, tiếp tục sống tốt, hơn nữa còn phải trải qua những ngày tháng vui vẻ, chỉ có như vậy mới có thể báo đáp ông ta, đúng chứ?"
Giọng nói Lục Trung Dương cực kỳ trầm thấp, trên mặt hắn lộ ra vẻ tàn khốc dữ tợn, chỉ vài bước chân đã tới trước người Lục Thư Tuyết, mặt đối mặt gần trong gang tấc:
“Hiện tại nếu muốn sống tiếp, sống thoải mái chỉ có thể giết chết cô, mạng của cô không chỉ có thể giúp tôi tiếp tục sống, còn có thể đổi cho tôi một đời phú quý…”
Lục Thư Tuyết lạnh lùng nhìn trừng trừng hắn ta, ánh mắt vô cùng lãnh đạm giống như đang nhìn một con súc sinh: “Nếu đã quyết định rồi, sao phải nói nhảm nữa? Súc sinh, ra tay đi!”
“Nói hay lắm, sao phải nhiều lời vô nghĩa, cô chủ, đắc tội rồi!”
Trong mắt Lục Trung Dương lóe lên một tia hung tợn, vẻ mặt hắn nghiêm nghị, thanh trường đao trong tay lập lòe ánh sáng chói mắt.
“Soạt!”
Một đao trực tiếp bổ về phía cổ của Lục Thư Tuyết, mắt thấy lưỡi đao sẽ hạ xuống trong chớp mắt!
“Cháu gái ngoan, ha ha, tạm biệt…”, mắt Lục Lâm Khai thoáng xẹt qua nét âm trầm xen lẫn hưng phấn, Lục Thư Tuyết chưa chết, nhà họ Lục sẽ luôn có vài kẻ phản đối ông ta, đợi Lục Thư Tuyết chết rồi, chức vị gia chủ này của ông ta cũng hoàn toàn được ổn định, danh nghĩa chính đáng!
“Ha ha, con điếm nhỏ, còn tơ tưởng muốn làm gia chủ, đúng là hy vọng hão huyền…”, bên cạnh Lục Lâm Khai, vợ của ông ta là Phương Bích Liên nói với thần thái bỡn cợt, dường như đã nhìn thấy dáng vẻ chết thảm của Lục Thư Tuyết ở ngay trước mắt.
Một đám người Lục gia cứ như vậy thờ ơ lạnh nhạt nhìn một màn này, không ai lên tiếng thay Lục Thư Tuyết.
Họ đều đang đợi cô ngã xuống và chết.
Tuy nhiên, Lục Thư Tuyết không hề chết, cô vẫn đứng đó!
Không chỉ đứng vững mà cả ánh mắt, tư thế cũng không thay đổi!
Bỗng nhiên, Lục Trung Dương- kẻ đang ở thế tấn công hung mãnh chỉ cảm thấy một trận ớn lạnh ở cổ họng, động tác trên tay cứ như vậy ngừng lại, tựa như thời gian đã đứng yên, không gian bị đóng băng, bất động như tượng.
Giây tiếp theo, mọi người đều thấy rõ ràng một mũi dao đột nhiên xuất hiện từ sau gáy Lục Trung Dương!
Mũi dao nhiễm đỏ màu máu!
Từng giọt máu tí tách không ngừng nhỏ xuống theo mép dao như vòi nước chảy.
Cùng lúc đó, Lục Trung Dương cũng ngã thẳng xuống đất, trong con ngươi là vẻ kinh hãi cực điểm, một tay hắn che lấy cổ, đôi môi mấp máy dường như muốn nói gì đó, nhưng vừa muốn mở lời lại bị máu tươi lấp đầy khoang miệng, một chữ cũng không bật ra nổi.
Tay còn lại của hắn còn đang nắm đao, thanh đao đã gãy lìa làm đôi!
Đoạn dao gãy găm vào cổ hắn ta chính là một phần đến từ thanh đao trên tay hắn ta!
Chương Hằng không biết đã xuất hiện trước người Lục Thư Tuyết từ lúc nào, khóe miệng hắn mang theo ý cười chế nhạo, nhướng mày khinh thường quét mắt nhìn hướng Lục Lâm Khai: “Thế nào, chỉ dựa vào loại rác rưởi này cũng muốn giết người phụ nữ của tôi? Lục Lâm Khai, tôi nên nói là ông quá ngây thơ hay ngu ngốc đây?”
Con ngươi Lục Lâm Khai đột nhiên co rúm lại, nhìn đăm đăm thi thể của Lục Trung Dương, trong lòng nổi lên từng đợt sóng to biển động!
Chuyện gì đã xảy ra?
Lục Trung Dương chết như thế nào?
Tại sao một chút chuyển động bất thường ông ta cũng không nhìn ra?
Không chỉ ông ta, mà cả Phương Bích Liên và hầu hết người nhà họ Lục cũng đều không nhìn rõ chuyện vừa xảy ra, một Lục Trung Dương đang sống sờ sờ sao lại chết rồi?
Một giây!
Toàn bộ quá trình chưa đầy một giây!
Sao làm được như vậy?
“Gia chủ, là tên nhóc đó…”, lúc này một ông lão khoảng chừng 80, 90 tuổi đi tới bên cạnh Lục Lâm Khai, mắt nhìn thẳng Chương Hằng nói: “Là hắn đã giết chết Lục Trung Dương!”.
Ông ta thấy rõ ràng.
Ông lão này là nhân vật cấp trưởng lão tại nhà họ Lục!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT