Tính cách của Bộ Kinh Phong xưa nay đã vậy.
Chương Hằng rất hài lòng, đắc ý, tiếp tục dụ dỗ Lục Thư Tuyết: "Cô Lục, cô xem, trước mắt chỉ có tôi mới là sự lựa chọn tốt nhất, chẳng phải sao? Ngoài tôi ra thì còn ai có tư cách làm người đàn ông của cô chứ?"
Cơ thể mềm mại của Lục Thư Tuyết khẽ run, trong mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng. Cô ta không ngờ lúc này Bộ Kinh Phong lại tránh ra, chẳng thèm nể mặt mình chút nào.
Quả nhiên...
Không phải ai cũng có thể giống Trần Bát Hoang ư?
Trong đầu cô ta suy nghĩ muôn vàn, rồi không khỏi hiện lên dáng người cao to của Trần Bát Hoang, không kiềm nổi cảm thán.
Biết sao được... người như Trần Bát Hoang sớm muộn gì cũng chết sớm, ai lại muốn trở thành người như anh cơ chứ?
"Cô lục, cô theo cậu Chương đi, chỉ có gả cho cậu ấy, cô mới có thể xoay người trong gia tộc", Lục Tâm đứng sau cũng nói.
Hắn ta vốn là đệ tử ngoại môn của nhà họ Lục, cơ hội thăng chức đang ở trước mặt, chỉ cần giúp Chương Hằng theo đuổi được Lục Thư Tuyết, vậy cơ hội trở thành đệ tử nòng cốt còn xa sao?
Cùng lúc đó, Lục Tâm cũng đưa mắt ra hiệu, ba người nhà họ Lục xúm tới. Họ đi theo Lục Tâm tới, cũng là đệ tử ngoại môn.
Lục Thư Tuyết hoàn toàn tuyệt vọng, trên gương mặt xinh đẹp tràn ngập vẻ lạnh lùng.
Nhà họ Lục... đã hủ bại đến trình độ này rồi ư?
Sao tất cả đều là một đám a dua nịnh nọt vậy?
Hôm nay, một cô chủ của nhà họ Lục như mình lại trôi dạt đến tình trạng này thì quả thật là đáng buồn và buồn cười...
Lục Thư Tuyết vô cùng tủi thân, nhưng cô ta không khóc, ánh mắt từ tuyệt vọng trở nên kiên quyết, chẳng ngần ngại nhìn chằm chằm Chương Hằng: "Muốn làm người đàn ông của tôi, vậy thì giết bọn họ trước đi".
"Hử? Yêu cầu này cũng khá hợp lý", Chương Hằng cười, quả nhiên chinh phục một người phụ nữ cũng không khó.
Sau đó, ánh mắt hắn ta lập tức lia về phía Lục Tâm.
"Không, cậu Chương, đừng mà!", thoáng chốc, Lục Tâm như bị thần chết bao phủ, mồ hôi lạnh tuôn như mưa, cực kỳ sợ hãi: "Tôi..."
Nhưng, hắn ta còn chưa nói xong, một chưởng của Chương Hằng đã bổ lên đầu.
Rắc!
Đầu của Lục Tâm lập tức biến hình, lõm xuống, một đống máu loãng bắn lên nhuộm đỏ tay Chương Hằng.
Vẻ mặt Chương Hằng đầy vẻ thích thú, thoải mái, giết chết Lục Tâm như giết một con chó.
"Chạy mau!"
Ba gã người nhà họ Lục khác không chút do dự xoay người bỏ chạy.
Thế nhưng, chỉ uổng công mà thôi.
Chân Chương Hằng vừa nhấc, ba cục đá đã bay lên, thoáng cái bắn thủng đầu họ, một kích mất mạng! .
truyện xuyên nhanh"Hít..."
Triệu Phong và đám võ giả đứng cạnh hít ngược một hơi, chỉ cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, hoảng sợ như tự mình trải nghiệm, cả người mướt mồ hôi lạnh, ngây ra như phỗng nhìn cảnh tượng ấy không dám nói lời nào.
Sáu gã Thái thượng trưởng lão đều lộ ra ánh mắt hiền lành, hòa nhã, cảm thấy hết sức hài lòng với thực lực và sự quyết đoán của Chương Hằng, không khỏi gật đầu ca ngợi.
Đàn ông nhà họ Chương phải thế chứ!
"Cô Lục, cô có hài lòng với kết quả như vậy không?", Chương Hằng mang theo mùi máu tanh bước đến trước mặt Lục Thư Tuyết.
"Hài lòng, anh hoàn thành điều kiện thứ nhất khá tốt", Lục Thư Tuyết mặt không chút thay đổi, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng như băng, không chút thương hại đám người Lục Tâm: "Thứ hai, tôi hy vọng anh có thể làm theo lời mình, giúp tôi cướp lại mọi thứ".
"Được, yêu cầu này cũng rất hợp lý. Người phụ nữ của tôi thì sao có thể bị bắt nạt chứ?", Chương Hằng cười ha ha: "Sáu vị trưởng lão, đi thôi, chúng ta đến nhà họ Lục một chuyến, thấy máu chút chứ cũng không thể để mọi người ra về tay không được".
"Được, tốt".
Lão tổ của Chương Hằng gật đầu: "Mọi người, chúng ta cùng đi một chuyến đi".
Sau đó, đoàn người chậm rãi lên đường đến nhà họ Lục. Chương Hằng cũng không lo Lục Thư Tuyết sẽ nuốt lời, trước thực lực tuyệt đối thì dù cô ta có muốn nuốt lời, hắn ta cũng có thể dùng sức mạnh giải quyết.
Hắn ta sẽ giúp Lục Thư Tuyết là vì ba điều.
Đầu tiên, giống như lời hắn ta nói ban nãy, đã là người phụ nữ của mình, dù Chương Hằng chỉ chơi cho biết, coi cô ta là món đồ chơi của mình thì cũng không cho phép bị người khác bắt nạt!
Thứ hai, hắn ta nhìn trúng nhà họ Lục, tuy nó không lớn, nhưng nếu có thể cướp lấy tài nguyên của họ thì cũng khá tốt.
Thứ ba, trong lòng Chương Hằng vẫn luôn nghẹn một cục tức do Trần Bát Hoang để lại. Hắn ta phải giết thật nhiều người mới có thể thoải mái! Mới có thể hả giận được!
"Bà nội mày Trần Bát Hoang, cứ thế chết, đúng là may cho mày quá!", Chương Hằng hung hằng trừng đống thịt nát cách đó không xa, khạc ra một bãi đờm, xoay người bước đi.
Còn chuyện đến thăm chú ruột mình, chờ hắn ta giải quyết xong chuyện nhà họ Lục, lấy được Lục Thư Tuyết rồi trở về cũng không muộn.
Bộ Kinh Phong đứng tại chỗ một lát rồi cũng đi theo.
Không phải là định giúp đỡ, mà là tưởng chờ một chút, lỡ Trần Bát Hoang không chết thì sao?
Trước khi đi, hắn ta gọi Triệu Phong đến dặn: "Nếu Trần Bát Hoang còn sống thì cậu hãy nói chuyện ở đây cho cậu ấy biết".
"Vâng, anh Bộ yên tâm!", Triệu Phong cuống quít đồng ý, tuy hắn ta không cho rằng Trần Đức còn sống, nhưng cũng không dám làm trái lời Bộ Kinh Phong.
Chờ Bộ Kinh Phong đi xa, vẻ kính cẩn và sợ hãi của Triệu Phong lập tức biến mất, khinh bỉ nói: "Hừ, nói con khỉ, nếu cậu ta mà còn sống thì ông đây đi đầu xuống đất cho anh xem".
"Đúng đó, người cũng nát bét rồi, còn cảm thấy còn sống?"
"Không ngờ Bộ Kinh Phong cũng thích nằm mơ, lại nói một câu như thằng ngớ ngẩn như vậy".
"Tên rác rưởi kia chết thì chết, còn chết buồn nôn như vậy, lại phải khiến chúng ta vất vả dọn dẹp nữa chứ".
Đám võ giả đằng sau Triệu Phong đều cực kỳ khó chịu, bọn họ là những người bảo vệ Thiên Kiếm Phong, nơi này mà có người chết, xác chết gì đó còn phải do họ dọn dẹp.
Trên đỉnh Thiên Kiếm Phong, Trần Đức không có đi ngay mà là ngồi trên vách núi, dùng sức gió gột rửa cơ thể. Trận chiến với Phương Tâm Ngọc này là trận chiến gian khổ nhất trong quá trình anh trở thành võ giả tới nay.
Nếu không phải anh còn giữ lại chút thực lực và châm độc của Sửu gia đã khiến Phương Tâm Ngọc bị thương từ trước thì trận chiến này ai thắng ai thua cũng chưa biết được.