Suy nghĩ kỹ thì Trần Bát Hoang chắc chắn có thể né được chiêu Xích Viêm Thủ lúc nãy của ông ta!
"Không phải tôi ác, mà là ông ngu!"
Lời nói của Trần Đức lạnh lùng, trước đây anh đã dùng chiêu này để đối phó với Vân Huyền Thương Không, hôm nay chẳng qua chỉ là dùng lại chiêu cũ, loại chiêu thức này chỉ có thể đối phó với những kẻ nhẹ dạ, tự cao tự đại, không xem ai ra gì mà thôi.
Chỉ có bọn họ mới không chú ý chi tiết, tự cho mình là nhất có thể khống chế tất cả!
Vừa nói, Trần đức vừa ra tay, một cái tát mạnh mẽ giáng xuống mặt Phương Tâm Ngọc.
Bốp!
Phương Tâm Ngọc bị đánh bay, lúc ông ta không thể điều động linh lực, ở trước mặt Trần Đức chỉ như một con kiến.
"Trần Bát Hoang!"
Phương Tâm Ngọc nổi điên, muốn động thủ nhưng...nhưng ông ta chỉ cần điều động một chút linh lực thì cơn đau kịch liệt khó mà chống đỡ được sẽ ập đến, ông ta tin nếu cứ tiếp tục thì kinh mạch và tứ chi của ông ta có thể sẽ nổ tung!
"Bốp!"
Lại thêm một tát nữa giáng xuống, mặt Phương Tâm Ngọc đã bị biến dạng, da mặt rách toạc, ngũ quan méo mó.
Đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi, đối mặt với kẻ thù mà Trần Đức ngày đêm suy tính tìm cách báo thù, sao anh có thể dễ dàng bỏ qua như vậy chứ? Trần Đức không hề điều động linh lực, giống như người thường, hết đấm này đến đấm khác, cú đá này đến cú đá khác thi nhau giáng vào người Phương Tâm Ngọc.
Trần Đức phát điên rồi. Đối mặt với kẻ thù khiến anh căm hận đến tận xương tủy, không có chút gì gọi là nương tay, tàn nhẫn hết mức có thể, vô số cú đấm cú đá đánh vào người Phương Tâm Ngọc.
Cho dù ông ta có da đồng xương sắt thì cũng không thể chịu nổi kiểu tra tấn giày vò này, tứ chi gãy nát, ông ta không ngừng kêu thảm, gào thét, ánh mắt cực kỳ dữ tợn: "Trần Bát Hoang, dừng...dừng lại!"
Phương Tâm Ngọc đang cầu xin, ông ta vô cùng sợ hãi, bây giờ Trần Bát Hoang giống như một tên điên, cánh tay duy nhất còn lại của ông ta đã bị đánh nát, bẹp dúm!
Giờ phút này, ông ta giống như một con chó hoang bị người khác bóp chết, không có một chút cơ hội đánh lại!
Cuối cùng, dưới sự khẩn cầu, Trần Đức đã dừng lại, nhẹ giọng nói: "Hai lựa chọn, sống hay chết".
"Sống, sống, tôi chọn sống!”, Phương Tâm Ngọc vội vàng trả lời, sợ chỉ cần chậm một giây thôi thì Trần Đức sẽ bắt đầu ra tay tiếp: “Trần Bát Hoang, tôi biết cậu có rất nhiều thắc mắc, cậu muốn hỏi gì, cứ hỏi đi, nếu tôi biết nhất định sẽ nói hết!"
Bề ngoài Phương Tâm Ngọc tỏ ra khuất phục, nhưng trên thực tế, ông ta đang bí mật, lặng lẽ, từ từ cố gắng giải phóng và thải chất độc trong cơ thể ra ngoài theo một cách đặc biệt.
Chỉ cần không trúng độc, cho dù mất đi hai tay, ông ta vẫn tự tin có thể giết chết Trần Đức!
"Cần tôi phải hỏi sao? Có lẽ ông biết rõ tôi muốn biết chuyện gì", ánh mắt Trần Đức lạnh lùng nhìn xuống Phương Tâm Ngọc, trong mắt hiện lên sát khí, chỉ cần anh muốn liền có thể giết Phương Tâm Ngọc bất cứ lúc nào.
"Vậy thì bắt đầu từ bốn năm trước, từ lúc anh em của cậu chết", Phương Tâm Ngọc bí mật giải độc và phong ấn kinh mạch gần cây kim đen dài bằng linh lực của mình để tránh trúng độc lần hai, ông ta chậm rãi nói: "Lúc đó vốn dĩ là muốn giết cậu nhưng đáng tiếc cậu không có mặt ở đó, chúng tôi đã tra hỏi tung tích của cậu nhưng bọn họ thực sự quá cứng miệng, hết cách, chúng tôi chỉ có thể giết bọn họ".
"Để không thu hút sự chú ý của nhà nước Hoa Hạ, chúng tôi đã liên lạc với một gia tộc nước ngoài cùng hành động, gia tộc đó đã bị cậu tiêu diệt rồi".
Phương Tâm Ngọc có chút cảm khái, bốn năm trước Trần Bát Hoang chẳng qua chỉ là một người bình thường, còn gia tộc nước ngoài đó có đến hai võ giả!
Hai võ giả đó là do chính ông ta tặng cho gia tộc kia, mặc dù chỉ là võ giả cấp hai, nhưng chắc chắn người thường không thể nào đối phó được. Vậy mà lại chết trong tay Trần Bát Hoang!
Lúc đó bọn họ vội vàng chạy đến gia tộc đó, chỉ thấy thi thể nằm la liệt khắp nơi. Hai võ giả kia, một người đã chết, còn một người thì đang hấp hối.
"Tên võ giả đó nói với tôi, tứ chi của cậu đã bị phế bỏ, chắc chắn không thể sống sót, cho dù còn sống thì tương lai cũng chỉ là một tên phế vật".
Phương Tâm Ngọc cảm thấy chất độc dần dần được thải ra khỏi cơ thể, trong đáy mắt lóe lên một tia kích động, nhưng ông ta vẫn giống như đang cầu xin sự thương xót: "Sau khi cậu rời khỏi gia tộc nước ngoài đó, chúng tôi đã thử tìm kiếm cậu, nhưng lại phát hiện cậu mất tích rồi. Không ngờ, bốn năm trôi qua, cậu không những không trở thành phế vật mà ngược lại lại trở thành một võ giả thực sự".
Nói đến đó, trong lòng Phương Tâm Ngọc cũng vô cùng kinh hãi, chỉ có ông ta mới hiểu, Trần Đức chỉ mất bốn năm để từ một người bình thường trở thành một võ giả Linh Căn kỳ như hôm nay!
Đây là cấp độ thiên phú nào?
Nói một cách đơn giản, ngay cả Âu Dã Tư Linh, thế hệ trẻ có thiên phú đỉnh cao nhất Côn Luân Hư cũng không đạt được trình độ kinh khủng như này.
Mà Âu Dã Tư Linh chính là thiên tài ngàn năm có một của Côn Luân Hư.
Cho nên, Trần Đức là gì?
Thiên tài trong thiên tài, hoặc nói cách khác, hai chữ thiên tài đã không thể hình dung được nữa, mà là yêu nghiệt!
Cực kỳ yêu nghiệt!
"Không cần nói mấy lời thừa thãi này", Trần Đức lạnh nhạt nói, Phương Tâm Ngọc nói những chuyện này, Trần Đức đã đoán được từ lâu rồi. Năm đó anh quả thực rất may mắn mới có thể thoát được kiếp nạn chết chóc đó.
Có điều, anh nguyện người chết là anh!
Chỉ một mình anh chết, còn anh em, bạn bè và người phụ nữ anh yêu có thể sống tiếp!
Nhưng, hiện tại chỉ có mình anh sống sót!
"Hai mươi sáu năm trước, ông, Tà Vô Cương và Lâu Vạn Xuân theo dõi ai? Người họ Trần đó là ai? Còn có người khi đó các người muốn giết là ai?"
Theo những gì Chu Hồng Diễu nói thì hai mươi sáu năm trước, Phương Tâm Ngọc, Lâu Vạn Xuân, Tà Vô Cương và người đàn ông họ Trần kia đang truy sát một nam một nữ.
Người nam tên Đệ Ngũ Hiên, còn người nữ rất có khả năng là mẹ anh!
"Người họ Trần đó tôi không biết là ai, càng không biết hắn tên gì", Phương Tâm Ngọc lắc đầu, ông ta không hề nói dối, quả thực ông ta không biết thân phận của người đó.
"Hai mươi sáu năm trước, là Lâu Vạn Xuân tìm thấy tôi và Tà Vô Cương. Lúc đó tôi chỉ là một võ giả cấp một..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT