“Cung nghênh tiền bối!”

“Cung nghênh cậu Chương!”

Lục Tâm, Triệu Phong cùng mọi người thấy nhóm người Chương Hằng cũng vô cùng ngạc nhiên, nhưng sự kinh ngạc này rất nhanh biến thành phấn khích, đưa tới nhiều cường giả như vậy, Trần Bát Hoang đã nhận chắc cái chết không còn nghi ngờ gì nữa!

Bọn họ đều rất bất mãn với Trần Đức, chỉ hận anh không sớm ngày đi xuống hoàng tuyền, một hàng người vội vàng tiến lên nghênh đón, cung kính thi lễ, Triệu Phong nịnh nọt nói: “Cậu Chương quả nhiên là người có bản lĩnh, có thể mời tới nhiều cường giả tới trợ uy như vậy, tên nhóc kia chết chắc rồi!”

“Đúng vậy!”, Lục Tâm ton hót theo: “Cậu Chương không uổng là người vượt trội, là con cưng trong gia tộc, nếu đổi lại là người khác, ai có thể mời tới cả sáu vị tiền bối cơ chứ?”

“Cậu Chương uy vũ!”

“Cậu Chương lợi hại!”

“……”

Tất cả mọi người không tiếc lời tâng bốc, Chương Hằng căn bản không quan tâm tới họ, hắn hiện tại chỉ một lòng muốn giết chết Trần Bát Hoang, hơn 20 năm chưa từng có người cùng cảnh giới nào có thể đánh qua tay hắn như anh.

Hôm nay lại bị người ta một chiêu đánh bại.

Hắn rất bực bội, cũng rất phẫn nộ, lửa giận dội lên trong lồng ngực hắn hết lần này đến lần khác, Trần Bát Hoang, không thể sống!

Nhất định phải chết, hơn nữa còn phải quỳ chết trước mặt hắn!

“Tên nhóc đó đi đâu rồi?”, Chương Hằng nhìn lên Thiên Kiếm Phong chỉ thấy một mảnh trống rỗng mờ mịt, không có bất kỳ bóng dáng nào liền cau mày, tức giận mắng hai tên người hầu: “Ông đây không phải kêu hai thứ chó má các người trông coi hắn sao? Người đâu?”

Dứt lời, tay Chương Hằng nhanh như chớp rút ra một thanh đại đao, tiện tay vung nó về phía một người hầu.

Phù!

Trong chớp mắt, đầu của tên người hầu đó rơi xuống đất lăn lông lốc một vòng, con ngươi trợn trừng, chết không nhắm mắt!

Tên hầu già còn lại bị bắn một thân đầy máu tươi, vừa đứng lên đã sợ tới mức quỳ xuống một lần nữa, lo lắng vội vã nói: “Xin cậu chủ tha mạng, cậu chủ tha mạng, hắn vẫn còn ở trên Thiên Kiếm Phong!”

“Hửm?”, Chương Hằng nhíu mày: “Ông chắc chắn? Ông hẳn là biết kết cục của việc lừa dối tôi”.

“Cậu chủ, là thật, hắn đã vượt qua 2.300 mét và đang tiếp tục leo lên đỉnh Thiên Kiếm Phong rồi!”, tên hầu già lo sợ bản thân cũng sẽ bị chém chết, vừa run rẩy dập đầu vừa gấp rút nói: “Cậu Chương có thể hỏi bọn họ, bọn họ cũng tận mắt nhìn thấy”.

"Vậy sao?”, Chương Hằng đưa mắt nhìn mấy người Lục Tâm, Triệu Phong.

Lục Tâm, Triệu Phong và mọi người sớm đã bị một màn chém đầu vừa rồi của Chương Hằng dọa sợ run, miệng lưỡi khô khốc, lắp bắp gật đầu, biểu thị quả thật đúng là như vậy.

Chương Hằng thấy vậy khẽ híp mắt, có chút bất ngờ, hắn thực sự không ngờ tới Trần Bát Hoang sẽ phá vỡ được kỷ lục.

Phải biết rằng hôm nay tới Thiên Kiếm Phong độ cao mà hắn có thể lên nhiều nhất cũng chỉ 1.800 mét? Sau khi lên đến 1.800 mét thì cần phải có chú của hắn là Phương Tâm Ngọc tới trợ giúp mới có thể tiếp tục đi lên.

Không ngờ tên này lại đã vượt qua 2.300 mét rồi?

“Cháu trai, có cần chúng ta đi lên không?”, một ông lão mở lời với giọng nói thăng trầm, ông ta là tổ tông ruột thịt của Chương Hằng.

“Lão tổ không cần đâu ạ”.

Chương Hằng nở nụ cười lạnh băng: “Các vị trưởng lão, chúng ta cứ ở lại đây đợi hắn ta, đợi khi hắn xuống dưới ắt đã sức lực kiệt quệ, đến lúc đó chúng ta cũng tiết kiệm được công sức, đúng không?"

Thực lực của Trần Đức khiến Chương Hằng vô cùng kinh ngạc và bàng hoàng, với thực lực Linh Căn sơ kỳ, không tới trung kỳ có thể leo tới hơn 2.000 mét, phá vỡ kỷ lục của Âu Dã Tư Linh.

Điều đó có nghĩa là gì?

Nó cho thấy rằng người mạnh nhất trong Linh Căn kỳ hiện nay đã đổi chủ, không còn là Chương Hằng hắn nữa!

Trong lòng Chương Hằng cuộn trào sát khí, đối với hắn mà nói, đây là một loại sỉ nhục, chỉ với một lần gặp mặt, cũng là lần gặp duy nhất, Trần Bát Hoang liền trở thành bóng ma ám ảnh đầu óc hắn, nếu không giết chết anh sẽ khiến suy nghĩ của hắn ta không thông suốt, sợ rằng khó có thể tiến bộ trong tương lai!

Đợi!

Điều duy nhất hắn muốn làm bây giờ chính là đợi, đợi Trần Bát Hoang đi xuống, sức cùng lực kiệt, hắn sẽ tự tay bóp nát anh!

Sáu vị thái thượng trưởng lão đương nhiên cũng không gấp gáp mà yên lặng chờ đợi dưới chân Thiên Kiếm Phong, sáu vị hóa thạch sống như họ đứng tại nơi đó giống như sáu ngọn núi lớn nối tiếp nhau, khiến người ta cảm thấy vô cùng đè nén, đến thở mạnh cũng không dám.

“Ha ha, hơn 2000 mét, có lẽ hắn cũng không kiên trì nổi bao lâu nữa, nói không chừng đã chạm mặt chú rồi, chú cũng tiện tay giết chết hắn rồi”, Chương Hằng tràn đầy tự tin, cho dù Trần Bát Hoang cực kỳ yêu nghiệt, hắn cũng không tin anh có thể trụ vững tại độ cao như vậy được bao lâu nữa.

Nhiều nhất là mười phút!

Hắn đoán rằng Trần Bát Hoang sẽ nhếch nhác lăn xuống núi trong vòng mười phút nữa!

Giờ phút này, trên Thiên Kiếm Phong, tại độ cao 2.700 mét, tốc độ của Trần Đức đã chậm lại một chút, không phải anh muốn leo chậm lại mà là áp lực, sức gió và trọng lực tại đây không chỉ lớn hơn ở phần dưới của Thiên Kiếm Phong gấp mười nghìn lần!

Trang phục trên người anh đã rách nát tới cực hạn, biến thành từng mảnh vải vụn, dưới những miếng vải hở rách bươm ấy ẩn hiện làn da màu đồng khỏe khoắn, lấp lánh tia sáng bóng chói mắt, gió sắc quét tới, cho dù làn da của anh cứng chắc như sắt thép thì lúc này cũng đã xuất hiện từng mảng màu đỏ thẫm đan xen nhau, giống như bị lưỡi dao cứa qua.

Khoảng cách tới đỉnh vẫn còn 100 mét nữa!

“Thực lực của Phương Tâm Ngọc xem ra còn mạnh hơn trong tưởng tượng một chút”, Trần Đức tự nhủ, trong suốt chặng đường treo leo, anh thời thời khắc khắc quan sát tình hình xung quanh nhưng từ đầu tới cuối vẫn chưa nhìn thấy Phương Tâm Ngọc.

Nơi này đã là 2.700 mét, chiều cao của toàn bộ Thiên Kiếm Phong chỉ có 2.800 mét, Phương Tâm Ngọc rất có khả năng đã lên tới đỉnh!

Trần Đức tiếp tục leo, không có giây phút nghỉ ngơi, trong 100 mét còn lại, gió quét như đang tôi luyện xương cốt anh, hết lần này đến lần khác thổi qua thân thể anh, Trần Đức có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể của bản thân càng trở nên rắn chắc theo sự gia tăng của độ cao, hiệu quả vô cùng rõ nét.

“Còn lại mười mét!"

Còn cách đỉnh mười mét, Trần Đức không chần chừ lấy ra hai viên đan dược từ trong đống quần áo rách nát rồi nuốt xuống, ngay lập tức, những vết thương vì bị gió cắt trên cơ thể bắt đầu khôi phục với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, sức bền, linh khí cũng đồng thời dần dần tụ hợp dày đặc lại, tăng đến trạng thái đỉnh cao.

“Phương Tâm Ngọc, tôi tới đây!”

Ánh mắt Trần Đức lập lòe, sau đó dưới chân dùng lực đạp mạnh, cả cơ thể nhảy vọt lên cao giống như một con vượn già, anh trực tiếp vọt thẳng lên mười mét cuối cùng!

“Ầm!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play