“Thiên Kiếm Phong chỉ cao hơn 2700 mét, nhưng bởi vì có gió xoáy nên muốn leo lên đỉnh không phải chuyện dễ dàng…”

“Đúng là như thế, còn có một điều nữa, bởi vì nguyên nhân địa lý nên xung quanh Thiên Kiếm Phong vào lúc này thường có người của bốn gia tộc gồm nhà họ Vương, nhà họ Triệu, nhà họ Nam và nhà họ Lục chúng tôi ra ngoài tôi luyện. Tùy tiện tiến đến có thể sẽ khiến bọn họ khó chịu”.

Tuy Lục Thư Tuyết là cô chủ nhà họ Lục, nhưng còn chưa đến nhà họ Lục, và chưa tìm được người ủng hộ thì dù là cô ta cũng không dám đảm bảo Trần Đức có thể thuận lợi đến Thiên Kiếm Phong.

“Không sao, chúng ta ít xuất hiện một chút, không chọc vào bọn họ”.

Trần Đức nhất định phải lên Thiên Kiếm Phong.

Kẻ thù giết hại các anh em của anh đang ở trên đó, sao anh có thể từ bỏ một cách đơn giản như vậy được?

“Cô Lục, anh Bộ, chúng ta đi”.

“Đợi một chút…”, đột nhiên, Lục Thư Tuyết gọi Trần Đức lại.

“Sao vậy?”

“Này, sau này… sau này đừng gọi tôi là cô chủ nữa, gọi tôi là… Thư Tuyết được rồi”, mặt Lục Thư Tuyết đỏ lên, nói xong, cô ta ngượng ngùng cúi đầu.

“Ơ… được… Thư Tuyết!”

Ba người Trần Đức tiếp tục tiến về phía trước.

Chẳng mấy chốc, bọn họ đã đến dưới chân Thiên Kiếm Phong.

Đúng như Lục Thư Tuyết nói, xung quanh Thiên Kiếm Phong quả thực có không ít võ giả, trẻ có, già có, tuy nhiên, thoạt nhìn thì không có người nào thật sự mạnh.

“Này, ba người kia, đứng lại!”

Đúng lúc này, đột nhiên có một giọng nói vang lên. Hai, ba mươi tên võ giả nhanh chóng bao vây bọn họ, tay lăm lăm đao kiếm, thái độ bất thiện.

Trong số đó…

Người cầm đầu là một gã thanh niên, hắn nhíu mày hỏi: “Các người là ai? Đến đây làm gì?”

“Cậu không biết tôi à?”, Bộ Kinh Phong lạnh mặt, từ sau lưng Trần Đức bước ra. Hắn ta cau mày nhìn gã thanh niên kia.

Thấy mặt hắn ta, võ giả trẻ tuổi kia giật bắn người, kìm không được phát run: “Anh là… là Bộ Kinh Phong?”

“Cậu nói thử xem… Còn có ai dám giả mạo tôi hử?”, Bộ Kinh Phong hùng hổ dọa người, khi đối mặt với Trần Đức, hắn ta rất bình tĩnh và thân thiện, nhưng khi đối diện với người khác, sự cao ngạo và lạnh lẽo trên người hắn ta lại bộc lộ rõ nét.

“Bộ Kinh Phong…”

“Hắn là Bộ Kinh Phong!”

Nghe được cái tên này, mấy chục tên võ giả đều vô thức lui về sau, sắc mặt thoáng cái thay đổi. Tên tuổi của Bộ Kinh Phong quá mức vang dội tại Côn Luân Hư, có rất ít người không biết hắn ta.

“Không biết cậu Bộ đến đây có việc gì?”, võ giả cầm đầu kiên trì hỏi.

“Theo bạn của tôi lên Thiên Kiếm Phong để giết người”, Bộ Kinh Phong thờ ơ hỏi: “Sao hả? Các người muốn ngăn tôi?”

“A… ha ha…”, võ giả kia cười gượng: “Sao chúng tôi dám ngăn cậu, nhưng cậu Bộ, cậu cũng biết quy tắc đúng không? Thiên Kiếm Phong phụ thuộc bốn gia tộc của chúng tôi, muốn lên đó phải giao ra một ít linh thạch”.

“Không có thì không thể lên à?”

Trước đó, Bộ Kinh Phong không nghĩ sẽ đến đây, cho nên hắn ta không có mang theo linh thạch.

“Tôi là người nhà họ Lục”, lúc này, Lục Thư Tuyết đứng ra nói: “Có tôi ở đây, có thể lên không?”

“Người nhà họ Lục?”, võ giả cầm đầu nhìn chằm chằm vào Lục Thư Tuyết hồi lâu, rồi quay sang một người: “Lục Tâm, cô ta là người nhà họ Lục à?”

Tên võ giả bị gọi tên kia độ khoảng ba mươi tuổi, mày rậm, tóc ngắn. Hắn ta nhìn thẳng vào Lục Thư Tuyết một lúc lâu, rồi hỏi: “Cô là… cô chủ Lục Thư Tuyết?”

“Đúng, là tôi!”

Lục Thư Tuyết gật đầu, tuy cô ta không biết Lục Tâm, nhưng hắn ta lại biết cô ta là người nhà họ Lục.

“Ha ha, cô Lục, không ngờ cô có thể đi đến đây”, Lục Tâm có hơi bất ngờ, hắn ta biết rất rõ tình hình trong gia tộc hiện tại. Lục nhị gia đang thu mua lòng người và đã phái người đi đối phó với Lục Thư Tuyết. E là xưng hô cô chủ này sẽ không còn dùng được bao lâu nữa.

Trong trường hợp như vậy, đương nhiên, sắc mặt Lục Tâm không mấy gì tốt: “Mạng cô đúng là lớn, hắn… là ai?”

“Anh ấy là Trần Bát Hoang, bạn của tôi và cậu Bộ”, Lục Thư Tuyết giải thích, hi vọng những người này có thể nhường đường.

“Cô là người nhà họ Lục, có thể vào, cậu Bộ cũng có thể vào, nhưng hắn thì không!”, võ giả cầm đầu liếc nhìn Trần Đức và nói.

Lục Thư Tuyết là người nhà họ Lục, theo quy tắc thì có thể tiến lên. Thực lực của Bộ Kinh Phong rất mạnh, không dễ đắc tội, thế nên có thể cho qua.

Nhưng… Một tên Linh Căn sơ kỳ thì tuyệt đối không thể lên núi nếu không giao ra linh thạch. Quy tắc không thể phá vỡ như thế được.

“Ồ? Không nể mặt tôi luôn à?”, Bộ Kinh Phong nhíu mày, chăm chú nhìn người nọ, lúc này, sát ý đã trào dâng trong mắt hắn ta: “Tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, tôi không lên cũng được, nhưng anh ta phải được lên”.

“Cậu… cậu Bộ!”

Tên võ giả kia bị dọa tái mặt: “Cậu Bộ, không thể phá vỡ quy tắc được, một khi phá lệ, sau này sao người của bốn gia tộc giữ được uy nữa?”

“Thiên Kiếm Phong là nhà của các người à? Các người có quyền canh cổng thu phí?”, Trần Đức cảm thấy hết chỗ nói, anh thờ ơ hỏi: “Tôi mặc kệ quy tắc của các người, tôi nhất định phải lên Thiên Kiếm Phong, ai có ý kiến thì bước ra!”

Thái độ của Trần Đức vô cùng bá đạo, trong lúc nói chuyện, anh đã tiến lên một bước, một luồng áp lực vô hình lấy anh làm trung tâm khuếch tán ra bốn phía.

“Boang…!”

“…”

Gần như cùng một lúc, hơn hai mươi người đồng loạt rút ra binh khí, chĩa về phía anh.

“Ha ha, cậu Trần, cứ thoải mái mà lên Thiên Kiếm Phong đi, giao đám người này cho tôi là được rồi”, Bộ Kinh Phong biết rõ bốn gia tộc ở rất gần đây, một khi xảy ra chuyện, sẽ có người chạy đến, khi đó, dù thực lực Trần Đức có mạnh thì trong chốc lát cũng khó mà thoát thân.

“Bộ Kinh Phong, anh thật sự muốn đối đầu với người của bốn gia tộc?”, võ giả cầm đầu quát to: “Cường long nan áp địa đầu xa, anh nên suy nghĩ cho kỹ!”

“Ha ha, Bộ Kinh Phong này làm việc mà còn cần cậu nhắc nhở à?”

Ngay lập tức, bầu không khí xung quanh trở nên đè nén, Bộ Kinh Phong đã chuẩn bị ra tay.

“Triệu Phong!”, đột nhiên Lục Tâm đứng bên cạnh lên tiếng: “Để hắn ta đi đi!”

“Hử?”, Triệu Phong hỏi: “Tại sao?”

“Ha ha, anh quên ai đang ở trên đó à? Nếu hắn dám đến quấy rầy, chẳng lẽ kết cục còn không rõ sao?”

“Ồ… ra thế!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play