Bát Gia Tái Thế

Chương 437: Giết Mục Lâm


2 năm

trướctiếp

"Cậu Trần!"

"Cậu Trần!", người hầu của hắn ta lại trực tiếp khom người vái chào, thái độ hết sức kính cẩn!

Hai người họ quả thật rất kính cẩn vì đã tận mắt nhìn thấy thực lực của Trần Đức, thậm chí là tự mình thử nghiệm. Càng đáng sợ hơn là, mới cách một ngày, Bộ Kinh Phong đã hoảng sợ phát hiện Trần Đức lại mạnh hơn!

Tuy cảnh giới của Trần Đức vẫn là Linh Căn sơ kỳ, trung kỳ. Nhưng Bộ Kinh Phong có thể cảm giác được thực lực của anh đã mạnh hơn một bậc!

Là một trong những thiên tài của Côn Luân Hư, Bộ Kinh Phong hiểu rõ điều này đại biểu cho cái gì!

Cho thấy tư chất tu võ của Trần Bát Hoang còn mạnh hơn mình!

"Lại gặp rồi!", khóe miệng Trần Đức vẫn rộ nụ cười, chào hỏi như hai người bạn cũ. . Đam Mỹ Hài

"Vâng, cậu Trần, tôi cũng không ngờ là lại khéo như vậy", Bộ Kinh Phong cười, cực kỳ kính trọng Trần Đức. Mục đích hắn ta đến đây là tìm Truy Phong Sư đã ăn người hầu của mình, ai ngờ lần theo manh mối xong, hai người lại gặp nhau.

Khi họ nói chuyện với nhau, đám Mục Lâm, Lục Phúc, quỷ lùn Hắc Vân đều trợn mắt há hốc mồm, nhìn chằm chằm vào Trần Bát Hoang và Bộ Kinh Phong trước mặt như những bức tượng...

Bọn họ thật sự không tài nào tin nổi cảnh tượng trước mắt, đầu óc lập tức chết máy như gặp phải một cơn động đất hay sóng thần khủng bố, cứ kêu lên ong ong như sắp nổ tung!

Sao lại... má nó... sao lại như thế? Không thể nào!

Bà mẹ nó! Người kia chính là Bộ Kinh Phong đó!

Là Bộ Kinh Phong đứng thứ 10 trên bảng xếp hạng thanh niên tài tuấn ở Côn Luân Hư đó!

Gia tộc đứng đằng sau hắn ta giống như một con quái vật lớn rất có tiếng ở Côn Luân Hư, cũng ít ai dám đụng vào hay chọc bọn họ tức giận!

Thế nhưng lại... lại tỏ ra như thế đối với một tên nhóc đến từ thế tục? Từ thái độ của Bộ Kinh Phong, mọi người có thể cảm giác được vẻ kính cẩn, tôn trọng và... sợ hãi?

Thậm chí, còn dùng từ "cậu" để gọi Trần Bát Hoang!

Xưng hô như thế rất ít xuất hiện ở một nơi như Côn Luân Hư, ví dụ như Mục Lâm, người hầu hay thậm chí là Lục Phúc cũng chỉ gọi gã là cậu chủ Mục, chứ không phải cậu Mục.

Không phải là gã không thích cái xưng hô cậu Mục, mà là gã không xứng!

Thực lực của Mục Lâm còn chưa đạt tới trình độ để người ta gọi gã là cậu!

Đầu óc mọi người như nổ tung, không thể tin nổi cảnh tượng trước mắt.

"Cậu Trần...", trong khi mọi người có mặt ở đây đang hoảng sợ thì Bộ Kinh Phong lại nói chuyện, chỉ vào Mục Lâm hỏi: "Cái tên kia là bạn của cậu hả?"

Chuyến này, Bộ Kinh Phong vốn định giết Truy Phong Sư và chủ nhân của nó!

Người hầu của hắn ta cũng không thể chết một cách vô ích như thế được.

Nhưng, nếu Mục Lâm là bạn của cậu Trần thì cũng chỉ đành từ bỏ, hắn ta không muốn là địch với Trần Bát Hoang.

"Bạn sao...", Trần Bát Hoang nghiền ngẫm, cười cợt nhìn Mục Lâm: "Gã từng nói cái loại 'rác rưởi, thấp kém' như tôi là không xứng đi cùng với mình. Có tôi sẽ không có gã, có gã sẽ không có tôi".

"Thế nên, tôi và gã cũng không phải bạn bè".

"Cậu Trần!", Mục Lâm luống cuống, khi gặp phải sự sống còn, gã lập tức tỉnh táo lại từ trong cú sốc, van nài, cầu xin: "Cậu Trần, sao chúng ta lại không phải là bạn được cơ chứ? Chúng ta lên đường với nhau lâu như vậy thì đã là bạn bè rồi! Bạn cùng đồng hành đó! Cầu xin cậu, cứu tôi đi mà!"

Mục Lâm thật sự sốt ruột, gã rõ ràng cảm giác được ngay khi Trần Đức phủ nhận hai người là bạn thì sát khí trên người Bộ Kinh Phong lập tức trở nên vô cùng mãnh liệt, khóa chặt lấy mình. Sát khí ấy rất nồng, rất nặng như một ngọn núi lớn đè lên người khiến gã không thở nổi, trái tim như muốn ngừng đập, thật là đáng sợ!

Đáng tiếc, Bộ Kinh Phong đã nhận được câu trả lời mà mình muốn.

Nhoáng cái, vèo!

Hắn ta lập tức hành động, xông thẳng đến trước mặt Mục Lâm!

Hai chân của Mục Lâm không khỏi bịch một cái quỳ xuống đất, sau đó, Bộ Kinh Phong giơ tay, đập thẳng lên đầu gã.

"Bốp!"

Tai, mắt, mũi, miệng của Mục Lâm lập tức đổ máu, rồi hét thảm, nhìn Lục Phúc bên cạnh: "Cứu... cứu tôi... chú Phúc..."

Cứu gã?

Làm sao Lục Phúc dám chứ?

Đừng nói giờ ông ta hoàn toàn không có khả năng ấy, dù còn ở trạng thái đỉnh cao thì khi gặp phải Bộ Kinh Phong cũng không đỡ nổi ba chiêu nữa là! Ông ta lấy cái gì để cứu Mục Lâm chứ?

Lục Phúc chẳng những không cứu, mà còn lùi ra xa hơn!

Cùng lúc đó, trong tay Bộ Kinh Phong cũng xuất hiện một con dao găm, lưỡi dao ma sát với không khí phát ra tiếng rít chói tai như một con rắn độc xông thẳng về phía Mục Lâm.

"Phụt!"

"Phụt!"

"..."

Giây tiếp theo, tay chân Mục Lâm đều bị dao găm trực tiếp chặt đứt. Nhưng Mục Lâm vẫn chưa chết, Bộ Kinh Phong cố tình không giết gã để gã hưởng thụ sự đau đớn trước khi chết. Mục Lâm phát ra tiếng hét thảm như giết heo làm da đầu người ta run lên.

Mấy tên tôi tớ của gã hoàn toàn không dám ra tay, chỉ biết trơ mắt nhìn, sợ tới mức mặt mày trắng bệch, run lẩy bẩy lùi ra sau.

"A Cam, tôi trả thù cho cậu", Bộ Kinh Phong trầm giọng nói, sau đó con dao găm trong tay bèn đâm phập vào đầu Mục Lâm.

Mục Lâm, chết!

Chết trong sự sợ hãi, hoảng sợ cùng cực, ngã sóng soài vào vũng máu.

Bộ Kinh Phong cũng không có rút con dao găm kia ra, vì nó là con dao găm của tôi tớ nhà mình!

"Chuyện còn lại cứ giao cho tôi đi".

Tên người hầu của Bộ Kinh Phong cũng hành động, chỉ trong vài giây đã giết sạch đám tôi tớ của Mục Lâm, chẳng ai có thể may mắn chạy thoát.

"Cậu Trần, để tôi giúp cậu giải quyết đám rác rưởi kia luôn", Bộ Kinh Phong bước tới trước mặt Trần Đức, ngó quỷ lùn Hắc Vân và mấy chục người do gã ta dẫn đến nói.

"Bộ Kinh Phong, cậu muốn là địch với tôi ư?", quỷ lùn Hắc Vân chợt lùi lại bên người của mình, kéo ra một khoảng cách với Bộ Kinh Phong: "Lẽ nào cậu nghĩ rằng mình có thể giết chết tôi sao?"

Tuy quỷ lùn Hắc Vân khá kiêng kỵ Bộ Kinh Phong, nhưng thực lực cả hai lại ngang ngửa nhau. Thế nên, khi đối mặt với Bộ Kinh Phong, gã ta cũng không phải không có sức đánh một trận. Vì vậy, gã ta mới không có chạy trốn luôn.

Lục Thư Tuyết không chết mà giờ gã ta lại bỏ chạy thì chẳng khác nào đã nuốt lời. Nếu bỏ qua cơ hội hôm nay, không những sẽ mất một nửa thù lao, mà sau này tiếng tăm của gã ta cũng sẽ tụt dốc.

"Là địch với ông thì sao?", Bộ Kinh Phong hoàn toàn chẳng coi quỷ lùn Hắc Vân là cái đinh gì, tuy muốn giết loại người đó sẽ khá rắc rối, nhưng cũng không phải không thể.

Lẽ nào giết gã ta thì tập đoàn sát thủ đứng sau lưng quỷ lùn Hắc Vân dám trả thù chắc?

"Cảm ơn lòng tốt của anh, có điều người này vẫn để cho tôi đi", Trần Đức từ chối ý tốt của Bộ Kinh Phong.

Với thực lực của Bộ Kinh Phong thì không thể nào giải quyết được quỷ lùn Hắc Vân ngay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp