Lục Thư Tuyết và Trần Đức nói chuyện cũng coi như là hợp ý, biết anh đến từ thế tục thì đã rất kinh ngạc, dò hỏi anh về nhiều chuyện ở bên ngoài.

Trần Đức đang lúc rảnh rỗi nên đều trả lời cô ta.

"Giới thế tục? Ha..."

Hai người càng nói càng hăng say, Mục Lâm đứng cạnh hai mắt như sắp phun lửa, nghe thấy là đến từ thế tục thì không khỏi cười khẩy, lộ ra vẻ khinh bỉ.

"Cậu Mục", một tên tôi tớ giỏi về nhìn mặt đoán ý, biết Mục Lâm không muốn thấy hai người thân nhau quá, bèn lập tức bước lên trước nói: "Tôi thấy nghỉ ngơi cũng đủ rồi, chúng ta đi tiếp nhé?"

"Ừ, cũng đủ rồi, Thư Tuyết, chú Phúc, chúng ta đi tiếp thôi, dừng lại ở một nơi như này lâu quá cũng không tốt".

Chưa chờ hai người trả lời, Mục Lâm đã đưa ra quyết định, gọi người do mình dẫn đến chuẩn bị lên đường.

Sau đó, gã xoay người nhảy lên lưng Truy Phong Sư, đi đến trước mặt Lục Thư Tuyết vươn một bàn tay ra mời:

"Thư Tuyết, lên Truy Phong Sư ngồi với anh đi, ngồi trên nó thì dù là đường núi khó đi cũng như đi trên đất bằng".

Mỗi khi Truy Phong Sư hít thở đều tản ra một cảm giác cực kỳ đàn áp, Mục Lâm ngồi trên lưng nó, vẻ mặt tràn ngập vẻ đắc ý.

"Cái này... chắc cũng không cần đâu? Tôi có thể tự đi".

Lục Thư Tuyết khéo léo từ chối, tuy Truy Phong Sư rất lớn, nhưng chỗ ngồi lại quá nhỏ, cũng chỉ có thể ngồi một người.

Nếu cô ta lên thì đương nhiên sẽ phải ngồi gần sát Mục Lâm, mà Lục Thư Tuyết lại không muốn xảy ra chút gì đó với Mục Lâm.

"Cô Thư Tuyết, đấy cũng là lòng tốt của cậu Mục nhà chúng tôi đó!"

"Đúng vậy, cô Thư Tuyết, rừng rậm như này mà tự đi thì sao một cô gái yếu đuối như cô có thể chịu nổi".

"Truy Phong Sư như giẫm trên đất bằng, ngồi trên nó sẽ rất thoải mái!"

"Ha ha, Truy Phong Sư là vật cưỡi riêng của cậu Mục, bình thường không ai có tư cách ngồi đâu. Nếu cô ngồi lên thì chắc chắn sẽ rất hạnh phúc".

Thoáng chốc, đám tôi tớ của Mục Lâm đều mở miệng nói giống như Mục Lâm mời Lục Thư Tuyết là niềm vinh hạnh lớn lao của cô ta vậy.

Nếu từ chối thì có vẻ cô ta làm kiêu, chẳng biết điều!

"Đúng thế, Thư Tuyết, anh cũng muốn tốt cho em thôi", Mục Lâm thành khẩn nói: "Có Truy Phong Sư sẽ lên đường nhanh hơn, hơn nữa, ngồi ở trên cũng an toàn hơn".

"Nếu anh đã muốn tốt cho cô ấy thì sao không để cô ấy ngồi một mình?", Trần Đức đứng cạnh chợt mở miệng.

"Hừ, nhóc con, mày biết gì, Truy Phong Sư của cậu Mục rất khó tính, không có chủ nhân thì người thường sẽ khó mà khống chế nó", một tên tôi tớ của Mục Lâm lạnh lùng nói: "Mày cho rằng Truy Phong Sư là loại sư tử vô dụng như trong thế tục của mày chắc?"

"Dù sao cũng đến từ thế tục, chưa hiểu việc đời cũng bình thường", khóe miệng Mục Lâm lộ ra nụ cười châm chọc.

Ban đầu, gã còn nghĩ rằng Trần Đức sẽ là một mối đe dọa với mình. Nhưng sau khi biết cậu ta đến từ thế tục thì hoàn toàn thả lỏng cảnh giác.

Giới thể tục là nơi nào?

Là nơi tụ tập của một đám con kiến và ô hợp mà thôi!

Võ giả đến từ đó, dù cho cùng một cảnh giới thì thực lực cũng yếu hơn người khác một mảng lớn.

Thế nên, Mục Lâm bèn cười đùa nói: "Lẽ nào Trần Bát Hoang mày có thể khống chế được Truy Phong Sư sao?"

"Một con súc vật mà thôi, khó lắm hả?", Trần Đức nhàn nhạt đáp, có vẻ chẳng chút để ý.

Rất khó ư?

Truy Phong Sư là món quà bố tặng cho gã, lúc trước vừa nhận được, gã đã mất khoảng ba tháng mới dạy dỗ và bắt nó nghe lời mình được!

Hơn nữa, trong ba tháng đó còn tổn thất mất hai gã cao thủ Long Tượng kỳ đỉnh phong!

Bọn họ hầu như đều trở thành đồ ăn trong bụng Truy Phong Sư.

Mặc dù sau khi được thuần hóa và dạy dỗ, Truy Phong Sư đã hiền hơn rất nhiều. Lúc giao đến tay Mục Lâm, gã cũng mất khoảng một tuần mới khiến nó nghe lời làm vật cưỡi của mình.

Khó không?

Đương nhiên là rất khó rồi!

Vả lại, còn không phải là khó khăn bình thường!

"Ha ha...", Mục Lâm cười lạnh, kiêu ngạo, thách thức nói: "Tao đây phải mất một tuần mới khiến nó nghe lời, còn suýt nữa bị nó cắn đứt chân. Mày nói xem có khó không?"

"Ồ..."

Trần Đức vẫn lạnh nhạt, chẳng tỏ vẻ gì, chỉ nhàn nhạt ồ một tiếng, hoàn toàn không muốn nói nhiều với gã.

"Trần Bát Hoang, trông mày có vẻ rất có lòng tin có thể khiến nó nghe lời, hay là mày thử xem?", Mục Lâm ngồi trên Truy Phong Sư, rũ mắt nhìn Trần Đức, giọng đầy khiêu khích: "Để tao xem, người trong thế tục lợi hại cỡ nào".

"Trần Bát Hoang, đừng nói lung tung", Lục Thư Tuyết rất hiền lành, mắt thấy Mục Lâm cố ý cho anh vào tròng, lập tức nhắc nhở Trần Đức.

Cô ta biết Truy Phong Sư hung hăng như tế nào.

Một con Truy Phong Sư trưởng thành, dù đã được dạy dỗ, nhưng muốn thuần hóa nó thì hoàn toàn không phải chuyện một sớm một chiều. Với thực lực Linh Căn sơ kỳ của Trần Đức, còn đến từ thế tục thì không chết cũng tàn!

Trần Đức là một người tốt, vào lúc quan trọng còn đứng ra nhắc nhở cô ta lòng dạ của Mục Lâm. Lục Thư Tuyết rất biết ơn anh, hơn nữa bản tính cô ta cũng tốt bụng nên không muốn nhìn thấy bất cứ ai chết vì mình.

"Mục Lâm, Truy Phong Sư..."

"Thư Tuyết!", đúng lúc này, Lục Phúc bỗng mở miệng, trầm giọng nói: "Cô cứ cưỡi Truy Phong Sư với cậu Mục đi, làm thế không những an toàn còn có thể đến nhà họ Lục nhanh hơn".

Mục Lâm ngẩn ra, cùng lúc đó, trong lòng bỗng mừng rỡ như điên!

Ngay cả Lục Phúc đều lên tiếng, gã cũng nắm chắc hơn về kế hoạch trong lòng mình, tim đập không khỏi nhanh hơn rất nhiều!

Dù sao, Lục Phúc cũng là người lớn, còn biết thời biết thế, Lục Thư Tuyết lại có vẻ nghe lời ông ta.

Mà Mục Lâm và Lục Thư Tuyết lại cùng nhau lớn lên từ nhỏ, gã vẫn thèm thuồng vẻ ngoài, dáng người của cô ta. Từ bé đã coi Lục Thư Tuyết như nữ thần, như tình nhân trong mộng.

Mong muốn lớn nhất của gã chính là có được Lục Thư Tuyết!

Biết bao nhiêu đêm, dù nằm dưới cơ thể gã là người phụ nữ khác, nhưng Mục Lâm lại coi cô ta như Lục Thư Tuyết.

Mục Lâm nghĩ thế thì hô hấp không khỏi hổn hển, dồn dập, nóng rực hơn.

Một khi Lục Thư Tuyết ngồi lên Truy Phong Sư, dưới tốc độ cực nhanh và tính cách táo bạo của nó, chẳng phải là gã muốn làm gì thì làm sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play