Cùng lúc đó, Bộ Kinh Phong cũng thấy được khuôn mặt của Trần Đức.

Đó là một khuôn mặt sạch sẽ, bình tĩnh khiến cho người ta cảm thấy thoải mái ấm áp.

Cùng với đó là một chưởng!

Bộ Kinh Phong vô thức rùng mình, một cảm giác sợ hãi như cái chết sắp ập tới lập tức bủa vây hắn ta. Cơ thể hắn ta như rơi vào hầm băng, hoàn toàn không thể nhúc nhích nổi!

"Ầm ầm!"

Một chưởng của Trần Bát Hoang dần dần phóng to, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần!

Tốc độ nhanh đến nhóng mặt.

Bộ Kinh Phong hoàn toàn không thể trốn thoát, cũng không kịp trốn. Ánh mắt hắn ta toát ra vẻ hoảng sợ, nhìn chằm chằm một chưởng kia, chờ đợi cái chết buông xuống.

Trong lòng thì lại vô cùng hối hận.

Sớm biết thế, sao hắn ta còn dừng lại chất vấn Trần Đức chứ?

Rõ ràng có thể rời đi một cách an toàn và thuận lợi, mà không nên dừng lại tìm đường chết...

Vù vù!

Gió lớn gào thét, rít gào chói tai, Bộ Kinh Phong cảm thấy mình sắp chết.

Thế nhưng, một chưởng kia bỗng dưng ngừng lại.

Ngay khi cách hắn ta chưa đến 1mm thì nó bỗng nhiên ngừng lại, sức mạnh và linh khí chợt tan đi, rồi biết mất sạch sành sanh.

Dù vậy, Bộ Kinh Phong vẫn sợ tới mức chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, sắc mặt như quét một tầng nước sơn trắng bóc, nhợt nhạt trông hết sức khó coi.

"Tại... tại sao lại không giết tao?", Bộ Kinh Phong kinh ngạc hỏi với vẻ khó hiểu.

"Trần Bát Hoang tôi có giết người hay không cũng cần lý do à?", Trần Đức nhàn nhạt nói như đang nói một chuyện hết sức nhỏ bé, không đáng kể gì.

Nhưng, thực ra là có lý do của nó. Vì anh nhìn trúng Bộ Kinh Phong!

Đầu tiên, Bộ Kinh Phong có thể làm anh đổ máu, cho thấy được tiềm lực và thực lực của hắn ta.

Thứ hai, từ cách ăn mặc và hành vi cử chỉ của Bộ Kinh Phong, vừa nhìn đã biết lai lịch không tầm thường.

Mà từ đầu cuối, Bộ Kinh Phong lại chưa hề nhắc đến người nhà, không lấy lai lịch của mình ra đàn áp người khác. Điểm này khiến Trần Đức khá là thưởng thức.

Thứ ba, anh chỉ vừa đến Côn Luân Hư nên vẫn chẳng biết hay chẳng hiểu gì về nơi này. Vì vậy, anh tạm thời không muốn giết người.

Trần Đức chưa bao giờ là một người nói nhiều, dù có lý do thì anh cũng sẽ không nói.

Bởi vì lười nói.

Tim Bộ Kinh Phong đập thình thịch, một cảm giác sống sót từ trong cõi chết và nghĩ mà sợ chợt bủa vây hắn ta.

"Cám ơn cậu Trần đã bỏ qua cho tôi!"

Bộ Kinh Phong cũng không phải một người nhát gan, trái lại, thực ra hắn ta rất gan dạ, cũng vô cùng thông minh, nên đã đoán được một số lý do tại sao Trần Đức không giết mình.

Chẳng mấy chốc, hắn ta đã bình tĩnh lại.

"Cậu Trần, chuyện ngày hôm nay, vốn là lỗi của Bộ Kinh Phong tôi. Tôi xin lỗi cậu! Bộ Kinh Phong tôi nợ cậu một mạng!"

Bộ Kinh Phong biết rõ ngọn nguồn của chuyện ngày hôm nay.

Trước đó, hắn ta không xin lỗi là vì cảm thấy Trần Đức quá yếu, yếu đến mức không xứng để mình xin lỗi, càng chẳng có tư cách xuất hiện sát khí với mình!

Kẻ yếu là không có quyền lên tiếng.

Giống như con người sẽ không vì lỗi lầm của mình mà xin lỗi một con kiến, con heo hay con chó.

Không những chẳng xin lỗi, mà còn có khả năng tâm trạng không tốt sẽ lấy chúng ra làm đồ ăn, biến chúng thành thức ăn trong bụng mình.

Nhưng, giờ Trần Đức đã có tư cách ấy!

Đối với người có tư cách, Bộ Kinh Phong luôn hành xử một cách có chơi có chịu.

Huống chi, Trần Bát Hoang không những có tư cách, mà còn là người có thể giết chết hắn ta!

Bộ Kinh Phong khựng lại một chút rồi nói tiếp: "Sau này, nếu cậu Trần có việc gì, chỉ cần đến nhà họ Bộ báo tên tôi ra thì tôi sẽ giúp đỡ hết mình".

"Ha ha, tôi thích nói chuyện với người thông minh", Trần Đức càng đánh giá cao Bộ Kinh Phong hơn, người này rất có mắt nhìn: "Được rồi, anh đi đi, tôi còn có việc".

"Được, có điều... cậu Trần này, có một câu tôi không biết có nên nói hay không...", Bộ Kinh Phong hơi chần chờ nói.

"Thế khỏi nói", Trần Đức bình tĩnh nói.

Bộ Kinh Phong: "..."

Ủa gì vậy?

Thường thì không phải mình nói vậy sẽ bảo mình nói đi ư?

Bộ Kinh Phong ngẫm nghĩ một lất, cuối cùng vẫn mở miệng chủ động nói: "Cậu Trần, tôi vẫn phải nhắc nhở cậu, nơi này là Côn Luân Hư, không phải thế tục, có rất nhiều chuyện... là không nói lý".

"Không phải ai cũng giống như tôi, nếu là người khác, sau khi rời khỏi đây, về đến nhà hoặc thế lực của mình khả năng sẽ đến trả thù cậu. Thế nên... cậu tuyệt đối không thể mang lòng nhân từ ở thế tục của mình đến nơi này".

Bộ Kinh Phong cẩn thận, nghiêm túc nói: "Ở Côn Luân Hư không có pháp luật, cậu hãy bảo trọng!"

Bộ Kinh Phong chỉ để lại một câu như vậy rồi dẫn theo đám tay sai của mình rời đi vì còn có chuyện quan trọng trong người.

"Còn cần anh nói sao?", Trần Đức nhìn bóng lưng đi xa của hắn ta, bĩu môi nói.

Từ khi đám tay sai của Bộ Kinh Phong vô duyên vô cớ muốn giết mình là anh đã biết Côn Luân Hư không có quy tắc hay nói lý lẽ gì rồi!

Tất cả mọi thứ đều phải dùng thực lực của bản thân để nói chuyện, giống như muốn có một câu xin lỗi của Bộ Kinh Phong thì phải có tư cách vậy.

Trần Đức qua loa xử lý miệng vết thương trên tay, sau đó tiếp tục đi đến Thiên Kiếm Phong. Dưới ánh trắng, dáng người anh mạnh mẽ, bước chân cực nhanh, nắm chặt thời gian chạy về phía Thiên Kiếm Phong.

Sáng sớm hôm sau, ánh Mặt Trời vừa le lói, tốc độ của Trần Đức cực nhanh, dựa theo vị trí trên bản đồ thì anh đã cách Thiên Kiếm Phong rất gần. Cùng lắm chỉ một ngày hay nửa ngày nữa là đến.

Thế nên, anh bèn dừng lại.

Sắp phải đối mặt với một tên có thực lực cực mạnh sống lâu cả mấy chục năm như Phương Tâm Ngọc, nên anh phải cẩn thận, không thể kiêu căng, ngạo mạn mà phải giữ trạng thái tốt nhất.

Trần Đức nhảy lên một cây cổ thụ, khoanh chân ngồi trên nhánh cây vận chuyển Âm Dương Kinh, quét sạch mọi sự mệt mỏi mấy ngày nay.

Bỗng nhiên, Trần Đức mở mắt ra nhìn thẳng về phía trước.

Gần như cùng lúc đó, một tiếng sư tử rống chợt vang lên.

Trần Đức lập tức cảnh giác.

Chỉ thấy trong rừng đi ra một con sư tử đực khổng lồ, cả người phủ kín một lớp lông rậm rạp màu nâu nhạt, ít nhất cũng phải 100 200kg.

Mỗi khi nó hít thở thì sẽ phát ra tiếng hầm hừ, một cảm giác khủng bố tỏa ra xung quanh, trông vô cùng kinh người.

Mà trên lưng nó không ngờ lại ngồi một người!

Con sư tử cao to, mạnh mẽ ở dưới mông gã lại giống như một con ngựa vô cùng ngoan ngoãn, vững vàng chở gã.

Đây là một người đàn ông khoảng 30 40 tuổi.

Gã vừa xuất hiện, phút chốc đã có 6 7 người đi tới. Xem ra, bọn họ đều là tôi tớ của gã.

"Cậu Mục, chúng ta mất sức chín trâu hai hổ chạy tới đây chỉ vì đón Lục Thư Tuyết, đáng sao?", một tên cấp dưới bên cạnh gã hỏi.

"Ha ha, đương nhiên đáng giá. Lúc trước, nếu không có nhà họ Lục thì lấy đâu ra nhà họ Mục chúng ta? Ông còn nhớ không? Lúc đó, Lục Phúc của nhà họ Lục cứ nói tôi tâm địa độc ác. Giờ lại tới cầu xin tôi, ông nói xem khi gặp hắn ta, tôi phải đối xử với hắn ta thế nào?", người đàn ông ngồi trên sư tử đực đắc ý, cười cợt hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play