Cô ta khẽ cắn môi, trong lòng phiền muộn, nói xong những lời này, cô ta rốt cuộc… khóc…
Đúng vậy.
Trần Đức không nhìn nhầm, khóe mắt Ức Thư Huyên nước mắt chảy ra, nhưng cô ta đã nhanh chóng lau đi, giả bộ mạnh mẽ.
“…”, Trần Đức không nói gì, chỉ thấy ngạc nhiên.
Anh hoàn toàn không nghĩ quá nhiều, càng không nghĩ ai đúng ai sai.
Từ đầu đến cuối, anh không hề nghĩ Ức Thư Huyên ghét anh thì có gì sai, hay nói cho đúng, thái độ Ức Thư Huyên đối với anh, anh chưa bao giờ để bụng.
Không ngờ, chỉ thuận miệng hỏi thôi…
Cô ta lại phản ứng mạnh như thế???
Tâm tư con gái quả thật bất thường như thời tiết vậy.
Trần Đức thấy ngại, nhếch môi cười khổ, thu lại vẻ không đứng đắn, cố hết sức trở nên nghiêm túc, thận trọng nói: “Xin lỗi vì đã mạo muội”.
Tuy rằng không biết mình sai ở đâu…
Nhưng mà…
Cứ nhận sai là được!
Hai người không có huyết hải thâm thù gì, có nhận sai cũng chẳng mất miếng thịt nào.
Thấy Trần Đức đột ngột thay đổi 360 độ thái độ, Ức Thư Huyên hơi sững sờ, đôi mắt nhìn anh thật sâu, trong lòng tự dưng lăn tăn dậy sóng, tuy rất nhạt, nhưng cũng rất kỳ lạ.
Giống như là… mất mát?
Không sai, chính là mất mát…
Cảm giác mất mát kỳ lạ, khó hiểu.
Phụ nữ là loại sinh vật phức tạp và vô cùng khó nắm mắt.
Bạn hay nhìn cô ấy, quan tâm cô ấy, đối xử tốt với cô ấy, cô ấy sẽ thấy bạn đáng ghét rồi khinh thường, ghét bỏ bạn. Nhưng khi bạn không quan tâm cô ấy, lãnh đạm với cô ấy, cô ấy sẽ nghĩ có phải mình không đủ hấp dẫn hay không, rồi bắt đầu cảm thấy mất mát, lo mất lo được.
Ức Thư Huyên chính là như thế, lúc này trong lòng cô ta đang rối bời.
Sau khi xin lỗi…
Trần Đức không quá hứng thú với đề tài này, anh nhìn sang Lục Phong, cười nhạt: “Lục đạo trưởng, sao hả, tôi không làm cho ông thất vọng chứ?”
“Không… không có, không có!”
Lục Phong siết chặt nắm tay, thân thể run rẩy vì kích động, Trần Đức không chỉ chứng tỏ bản thân, mà cũng chứng tỏ mắt nhìn của mình, rõ ràng anh không nói khoác, càng không nói dối!
Há chỉ không thất vọng?
Biểu hiện của Trần Đức quả thật quá lớn, hoàn toàn vượt qua những gì ông mong muốn, mới chỉ vài ngày không gặp, anh lại càng mạnh hơn so với trước, thứ năng khiếu mạnh mẽ bẩm sinh này một khi bước vào học viện Vô Song, tốc độ tiến bộ sẽ càng kinh khủng hơn nữa!
Mà ông chính là người đầu tiên tiếp cận Trần Đức, khai quật ra mỏ kim cương này!
Tương lai, phần thưởng của ông không phải nhỏ!
Tiền đồ vô lượng!
Mắt Lục Phong lóe ra ánh sáng, còn ở bên kia Lý Tử Tinh lại trầm mặc, ủ dột như kẻ câm điếc, không dám ho he gì, trước đó nếu không phải Trần Nguyên Bình ngăn cản, hắn ta đã nhảy lên đánh Trần Đức rồi, nghĩ đến lại sợ, sợ thật sự!
Nếu hắn ra tay thật?
Kết cục của hắn so với Huyết Lãnh sẽ thế nào?
Nghĩ đến đây, đầu Lý Tử Tinh tê rần, tự cảm thấy mình may mắn.
“Cậu Trần…”, lúc này Trần Nguyên Bình đứng dậy, không còn gọi đầy đủ họ tên Trần Đức, mà gọi bằng ‘cậu’, thái độ thay đổi hẳn, tràn ngập áy náy, kính cẩn nói: “Trước đây tôi mạo phạm cậu, tôi xin lỗi!”
“Không sao, chuyện cũ rồi”.
Trần Đức không phải người ưa tính toán, mỗi thứ đều ghim trong lòng, nói một cách nghiêm túc, Lục Phong và Trần Nguyên Bình cũng coi như không tệ.
Người đầu tiên bị anh cướp đi linh thạch gần ngàn cân, mà cũng không nổi sát ý lên với anh, người thứ hai, ít nhất không thật sự xông lên chen vào ân oán giữa anh và Huyết Lãnh.
Thấy Trần Đức rộng lượng như thế, không truy cứu lời ăn tiếng nói trước đây của họ, Trần Nguyên Bình thoáng thở phào nhẹ nhõm, liếc mắt nhìn Lý Tử Tinh: “Không mau xin lỗi cậu Trần đi!”
Lý Tử Tinh cả người run lên,vội vàng nói: “Cậu Trần, xin lỗi… vừa rồi… là tôi có lỗi…”
“Ha ha…”
Trần Đức cười nhạt, không để ý hắn ta. Người như Lý Tử Tinh, thuần túy là ngu xuẩn, tiểu nhân, ngay từ đầu hai người đã không cùng một thế giới, sau này cũng sẽ không qua lại nhiều.
Trước sự thờ ơ của Trần Đức, Lý Tử Tinh cực kỳ khó chịu, nhưng cũng chỉ có thể nín nhịn cúi đầu, không dám nói nhiều một câu nào.
Lát sau.
Ban giám hiệu cùng toàn thể giảng viên Đại học Thương mại đều chạy qua đây chúc mừng Trần Đức!
Thi thể Huyết Lãnh bị người ta khiêng xuống dưới.
Hiện trường được dọn dẹp sạch sẽ, không còn bất cứ vết tích gì.
“Cậu Trần, danh sách 10 người này đều giao cho cậu, tôi muốn hỏi cậu, cậu định sử dụng thế nào?”, Trần Nguyên Bình hỏi.
Danh sách 10 người!
Trần Bát Hoang chắc chắn, một mình mình không dùng hết.
“Tôi muốn đưa vài người cùng vào học viện Vô Song như Kỳ Hàn, Âu Dã Thanh Vũ, Hà Đồn, Đàm Thu, Trương Tử Đằng, Lữ Đông Dã, và cả… Giang Hồ Hải!”
Trần Đức đọc bảy cái tên, cộng luôn cả anh nữa là tám người!
Trần Nguyên Bình nhìn lướt qua từng người trong miệng Trần Đức, ngoài Lữ Đông Dã và Âu Dã Thanh Vũ, thực lực những người còn lại có hơi yếu, nhất là Hà Đồn, thậm chí cả Luyện Khí kỳ cũng chưa đạt tới, chỉ mới đạt tới cảnh giới đại sư ở thế giới người bình thường.
Thậm chí hai chân còn có tật, phải chống gậy.
Còn Giang Hồ hải lại hơn 30 tuổi rồi, có hạn chế về tuổi tác.
“Thế nào, có vấn đề gì sao?”, thấy Trần Nguyên Bình suy tư, Trần Đức hỏi.
“Không có, nếu đã giao danh sách cho cậu, vậy thì đương nhiên do cậu định đoạt!”, Trần Nguyên Bình đáp.
Dùng danh sách 10 người để đổi lấy một chiến thần vượt cấp, yêu nghiệt thực lực cực mạnh như Trần Bát Hoang, học viện Vô Song cũng chẳng mất mát gì, thậm chí còn có lời!
Hơn nữa, là lợi nhuận máu!
Thấy Trần Nguyên Bình đồng ý, Kỳ Hàn, Âu Dã Thanh Vũ, Hà Đồn, Giang Hồ Hải, Đàm Thu, Trương Tử Đằng ai nấy đều kích động, bọn họ chưa từng nghĩ tới rằng có một ngày mình sẽ được đến Côn Luân Hư trong truyền thuyết, vì thế càng hưng phấn vô cùng!
Đi kèm với đó là vô cùng cảm kích Trần Đức!
Giang Hồ Hải lại càng may mắn vì được tuyển chọn năm nay.
“Còn hai người nữa thì sao?”, Trần Nguyên Bình gọi người ghi lại họ tên đám người Kỳ Hàn, chợt hỏi.
“Còn lại hai người, các người cứ tùy ý chọn lựa, tôi chỉ có một yêu cầu”, Trần Đức chỉ đám Cổ Lâm, Cổ thông Thiên, Vân Trung Quân: “Bọn họ không được tham gia tranh hai suất còn lại!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT