Cái tên Trần Bát Hoang này vừa đến đã ngồi bên cạnh cô ta, hành vi thô lỗ, phong thái cợt nhả, đặc biệt là cái kiểu ánh mắt giả vờ yêu thích cô ta, không quan tâm cô ta, không hứng thú với cô ta khiến cô ta rất khó chịu. Cho dù có là vậy, cô ta cũng có thể nhịn được, vẫn nằm trong phạm vi của một người bình thường.

Nhưng bây giờ tên này còn không biết sống chết, ngông cuồng tự cao tự đại đi thách thức Huyết Lãnh, rao rêu Huyết Lãnh là một người chết...

Haha, Trần Bát Hoang...e là một tên ngốc nhỉ?

Thực lực yếu đuối không đáng sợ mà đáng sợ là không biết mình biết người, không biết trời cao đất dày, không biết mình đang đứng ở đâu!

“Lục Phong, tên thiên tài này của ông hình như có chút ngông cuồng và ngu ngốc nhỉ”, Ức Thư Huyên không nhịn được nói: “Ông vẫn là nên đi khuyên nhủ hắn, nhanh xuống đây nếu không sẽ mất mạng đấy”.

“Lục Phong, tôi thấy hắn giống như ông vậy, não bị úng nước rồi, thật đúng là một người dám khoác lác, một người dám khiêu chiến”, Lý Tử Tinh lên tiếng, sắc mặt cực kỳ giễu cợt và khinh thường, lời này không chỉ mắng Trần Đức, mà còn mắng luôn cả Lục Phong nữa.

“Tôi thuyết phục không được”, sắc mặt Lục Phong cực kỳ khó coi, lời ông ta nói là thật.

Với tính cách của Trần Bát Hoang cộng thêm mối ân oán với Phương Tâm Ngọc và Huyết Lãnh, ông ta thực sự không thể thuyết phục được anh.

Quan trọng nhất là ông ta không muốn thuyết phục!

Mặc dù phải thừa nhận rằng Huyết Lãnh rất mạnh, đã đạt đến cảnh giới Linh Căn kỳ đỉnh phong cực kỳ khủng khiếp.

Nhưng, Trần Đức cũng không yếu!

Ông ta ôm một niềm hy vọng mãnh liệt với Trần Đức, thành thật mà nói, so với dáng vẻ ngạo mạn, tự xem mình là nhất của Huyết Lãnh, ông ta thích Trần Bát Hoang hơn. Mặc dù Trần Bát Hoang kiêu ngạo nhưng ít nhất anh là người dễ gần và không coi thường người khác.

“Một tên Linh Căn kỳ sơ kỳ khiêu chiến với Linh Căn kỳ đỉnh phong quả thực có chút ngớ ngẩn. Nếu có thể thuyết phục thì nên thuyết phục. Trong giới thế tục xuất hiện một người như Trần Bát Hoang, là chuyện rất hiếm”, Trần Nguyên Bình cũng hùa theo.

“Thầy à, con thực sự không thể thuyết phục được cậu ta, hơn nữa, con cảm thấy, Trần Bát Hoang…cậu ta chưa chắc sẽ thua”, Lục Phong cười khổ, ông ta thực sự không thể thuyết phục được Trần Bát Hoang, cũng thực sự cảm thấy Trần Bát Hoang chưa chắc đã thua.

"Haha, Lục Phong, ông điên rồi sao? Gì mà chưa chắc sẽ thua, lẽ nào ông cho rằng hắn có cơ hội thắng sao?”, Lý Tử Tinh cười đến nỗi đau bụng: “Tôi thấy ông muốn có công trạng đến điên rồi! Bây giờ còn muốn nằm mơ giữa ban ngày đấy à?"

"Hừ!"

Trần Nguyên Bình cũng tức giận lạnh lùng hừ một tiếng, ông ta cảm thấy Lục Phong có chút thái quá, cho dù tính khí của ông ta không tệ, nhưng Lục Phong cứ năm lần bảy lượt lừa gạt ông ta mơ mộng khiến trong lòng ông ta có chút khó chịu.

Tại sao trước đây ông ta không nhận ra đệ tử của mình ngu ngốc và vô tri đến vậy?

Còn chưa chắc sẽ thua?

Với tư cách là một vị trưởng lão, tiền bối, đã sống mấy chục năm, Trần Nguyên Bình còn không biết khoảng cách giữa Linh Căn kỳ đỉnh phong và Linh Căn kỳ sơ kỳ lớn như thế nào sao?

Khoảng cách giữa hai người là một trời một vực!

"Thưa thầy…”, Lục Phong muốn thay Trần Đức nói thêm với câu, nhưng thấy Trần Nguyên Bình thực sự không vui rồi, mặc dù rất phẫn uất nhưng lại không dám nói thêm gì nữa, chỉ hy vọng Trần Đức có thể chiến thắng.

Không chỉ vì bản thân mà còn vì ông ta nữa!

Đồng thời lúc này…

Trên sàn đấu võ, Huyết Lãnh vẫn cao ngạo lãnh đạm như vậy, chỉ có điều trong mắt hiện lên vài phần sát ý đằng đằng cực kỳ đáng sợ: "Vốn dĩ một con kiến như mày sống không nổi qua hôm nay, muốn giết mày từ lâu, nhưng suy nghĩ kỹ, lại cảm thấy mày với tao là người không cùng thế giới, giết mày chỉ thêm bẩn tay tao thôi".

"Nhưng bây giờ tao thật sự rất muốn giết mày, không phải có rất nhiều người theo đuổi sao? Nhà họ Kỳ, nhà họ Lữ, còn có cô gái nhỏ nhà Âu Dã cũng có hứng thú với mày, tao muốn xem thử, bọn họ nhìn thấy dáng vẻ mày mất mặt, sa sút, bị tao giẫm đạp dưới chân thì sẽ như thế nào".

"Mày nói nhiều thật đấy”.

Trần Đức từ trong túi lấy ra một cái bình rượu nhỏ, sau khi uống một hớp, khuôn mặt anh lộ rõ sự vui vẻ thoải mái: "Có điều cũng không sao cả, mày cứ tiếp tục ra oai đi, lát nữa tao sẽ để mày ngủ”.

Đôi mắt của Huyết Lãnh khẽ nheo lại, cười khẩy, ngạo nghễ, trong mắt hiện lên sát khí lạnh băng, hắn liếc mắt nhìn Ức Thư Huyên đứng dưới sàn đấu, hắn không vội ra tay.

Dù sao Trần Bát Hoang cũng sắp chết rồi, trước khi chết trở thành đạo cụ tán gái của hắn cũng xem như là cái chết có giá trị.

"Trần Bát Hoang, không phải mày muốn báo thù sao, cho mày một cơ hội, tao đứng yên bất động cho mày ra tay, có thể tổn hại đến một sợi lông của tao thì hôm nay tao sẽ không giết mày, giữ lại mạng chó của mày”, Huyết Lãnh cao cao tại thượng, hất mũi lên trời, thản nhiên nói.

Sở hữu sức mạnh tuyệt đối, hắn căn bản không xem Trần Đức ra gì.

Thậm chí khi muốn giết Trần Đức, ngay cả Thái Đao bên thắt lưng hắn cũng không cần nhúc nhích.

"Đứng yên bất động?"

Trần Đức sững sờ, có chút ngạc nhiên.

Anh không ngờ Huyết Lãnh lại nói ra những lời ngu ngốc như vậy, cường giả xuất chiêu, ra tay trước một giây cũng sẽ tăng thêm cơ hội chiến thắng rất nhiều, nhưng Huyết Lãnh lại bảo anh ra tay trước, còn hắn thì đứng yên bất động.

Chuyện này thực sự là quá ngu ngốc!

“Sao, không dám?”, Huyết Lãnh trầm giọng nói: “Nếu không dám thì cứ ngoan ngoãn quỳ xuống, chịu chết”.

“Mày có chắc là muốn tao ra tay trước không?”, Trần Đức hỏi.

"Huyết Lãnh tao, cần gì phải lừa gạt đám rác rưởi trong giới thế tục bọn mày?"

Huyết Lãnh thực sự rất ngông cuồng, dáng vẻ ông đây chính là đệ nhất thiên hạ, bất khả chiến bại, phong thái cực kỳ ngạo mạn, ngạo mạn không ai sánh bằng.

Nhưng bên dưới sàn đấu rất yên tĩnh, bởi vì thực lực của Huyết Lãnh quá mạnh, bọn họ không dám bàn tán, thảo luận, cho dù đối phương có ngông cuồng huênh hoang đến mức nào, bọn họ cũng không đủ tư cách đánh giá.

Mỗi một cử chỉ hành động của Huyết Lãnh đều thể hiện sự coi thường, gièm pha và sỉ nhục Trần Bát Hoang, đủ loại hành động khinh miệt anh đến cực điểm.

Kỳ Hàn, Giang Hồ Hải, Trương Tử Đằng, Đàm Thu và những người khác cảm thấy vô cùng tức giận.

“Kiêu ngạo như vậy sao?”, Ức Thư Huyên khẽ nhíu mày.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play