Ngoài những người tham gia, cuộc tuyển chọn còn có sự hiện diện của La Nhất Công- hiệu trưởng trường đại học Thương mại Vân Bắc cùng ba vị phó hiệu trưởng, Quan Chính Dương, Đài Tài Tuấn, Giả Chí Nghĩa và thành viên hội đồng danh dự của các gia tộc lớn đã tài trợ xây dựng cho trường.

Ngồi ở vị trí phía trên cùng là Lục Phong.

Ông ta là người trực tiếp phụ trách cho cuộc tuyển chọn của học viện Vô Song, cộng thêm việc đến từ Côn Luân Hư, thân phận cao quý, địa vị kính trọng.

Tuy nhiên ông ta không ngồi ở vị trí tốt nhất mà là một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi để râu ria mép khác, hai bên trái phải của ông ta còn có một nam một nữ.

Cô gái mặc một thân váy kiểu xưa màu lục lam, trang điểm đơn giản không cài quá nhiều đồ trang sức nhưng dù vậy vẫn rất xinh đẹp, gương mặt trái xoan trắng nõn không tì vết, dáng người cao ráo, thanh tú tuyệt trần, yên lặng ngồi ở một bên giống như một đóa hoa bách hợp lặng lẽ nở rộ, vô cùng bắt mắt.

Cô gái này họ Ức tên gọi Thư Huyên.

Nhưng kỳ lạ thay một cô gái xinh đẹp như vậy lại không có nhiều người chú ý tới, ngược lại, Âu Dã Thanh Vũ lại được không ít ánh mắt âm thầm dõi theo.

Trần Đức quan sát một hồi lâu, cô gái đó dường như phát giác ra được điều gì liền quay đầu lại, đôi mày duyên dáng khẽ nhíu, đưa mắt nhìn về phía Trần Đức.

Nhìn thấy Trần Đức, mày đẹp xẹt qua tia chán ghét cùng khó chịu rõ rệt, tuy rằng Trần Đức nhìn cô ta từ phía sau nhưng cô ta rõ ràng cảm giác được dường như ánh mắt của người này đang nhìn thấu cả cơ thể mình, bản thân giống như trần trụi không mảnh vải che thân trước mặt anh vậy.

Loại cảm giác này khiến cô ta rất không thoải mái.

“Khá nhanh nhạy đó chứ”, Trần Đức kinh ngạc, không ngờ bản thân vì quá chuyên chú ngược lại bị đối phương phát hiện ra.

“Thư Huyên, sao thế?”, người đàn ông bên trái người trung niên gặng hỏi, thuận theo hướng nhìn của cô gái quét mắt về phía Trần Đức, hắn ta lập tức cau mày, trong mắt lập lòe lửa giận, lớn tiếng quát mắng.

“Nhóc con, thu lại ánh mắt của mày mau, nếu không sẽ chết vô cùng khó coi đó, ha ha… loại kiến hôi như các người cũng xứng nhìn chằm chằm Thư Huyên? Cẩn thận đôi mắt chó của mình đó”.

Người đàn ông để tóc dài mặc trang phục kiểu xưa, tổng thể ngũ quan không tệ, chỉ là trong ánh mắt nhìn về phía Trần Đức cùng đám đông tại hiện trường tràn đầy sự khinh miệt với tư thái kẻ bề trên.

“Tử Tinh, câm miệng”, người đàn ông trung niên ngồi ở giữa mở lời quở trách: "Ta đã nói rồi, nếu đi cùng ta tới thì hãy khiêm tốn một chút, phải lưu lại cho những người thế tục kia chút tôn nghiêm, đừng quá quắt quá, con đều quên rồi sao?”

Lý Tử Tinh rõ ràng rất kiêng dè người đàn ông trung niên này, hắn trả lời một cách rụt rè: “Vâng, con biết rồi”.

Trần Đức vốn muốn gây khó dễ, thấy tình hình này cũng lười phải đôi co với họ, chỉ là anh không rõ ba người này là ai, tại sao ngay cả Lục Phong cũng cam tâm ngồi ở một bên với vẻ mặt kính trọng như vậy.

Gần như cùng lúc đó, Lục Phong cũng nhìn thấy Trần Đức.

Ông ta lập tức quay sang nói với người đàn ông trung niên kia: “Thưa thầy, vị kia chính là người con từng đề cập qua với thầy, Trần Bát Hoang, người thanh niên yêu nghiệt đã giết chết Thành Khuê Phong, đánh bại nhà họ Thành đó!"

"Hửm? Cậu ta?”, Trần Nguyên Bình không khỏi liếc mắt nhìn Trần Đức thêm một cái, sau đó tràn đầy thất vọng đáp: “Không phải chỉ mới là Linh Căn sơ kỳ sao?”

Trước đó Lục Phong không ngừng ca ngợi Trần Bát Hoang trước mặt ông ta, nói rằng anh là thiên tài hiếm có trong thế tục, thiên phú bất phàm xuất chúng thế nào.

Trần Bát Hoang được Lục Phong thổi phồng tới trời đất mù mịt, khiến đường đường một phó viện trưởng của ngoại viện học viện Vô Song như ông ta cũng nảy sinh tò mò về người thanh niên này.

Hiện tại xem ra dường như… cũng chỉ tốt hơn một chút so với người bình thường.

Tài năng xuất sắc kiệt xuất gì đó đúng là có chút khoác lác quá trớn rồi.

Ức Thư Huyên trước đó cũng ôm chút kỳ vọng đối với Trần Bát Hoang, nhưng khi biết được người này chính là người được gọi Trần Bát Hoang trong miệng Lục Phong, dấu vết mong đợi kia đã hoàn toàn biến mất hóa thành thất vọng.

Sự thất vọng sâu sắc.

Trần Nguyên Bình là thầy giáo của Lục Phong.

Lục Phong là một trong những đệ tử của ông ta, đồng thời cũng là người hướng dẫn, sau khi phát hiện ra tiềm năng mạnh mẽ của Trần Bát Hoang đương nhiên không nhịn được khen ngợi và vì anh nói chuyện trước mặt thầy giáo của mình.

Có thể phát hiện ra một tu võ giả cấp bậc thiên tài không chỉ là một thành tựu lớn đối với ông ta mà còn cả Trần Nguyên Bình, giữa hai thầy trò gắn kết quan hệ có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu.

“Thưa thầy, tuy Trần Bát Hoang chỉ mới bước chân vào Linh Căn sơ kỳ nhưng thực lực chân chính của cậu ta có thể vượt cấp chiến đấu với Linh Căn đỉnh phong, thậm chí có thể giành được thắng lợi!”, thấy dáng vẻ thất vọng này của Trần Nguyên Bình, Lục Phong vội vàng bổ sung.

“Lục Phong à, từ lúc nào mà ông cũng học người khác tật nói khoác thế?”, Lý Tử Tinh chế nhạo, không hề khách sáo mà phàn nàn: “Linh Căn sơ kỳ đánh bại Linh Căn đỉnh phong? Đầu óc của ông bị cửa kẹp rồi à? Ý của ông là ngay cả thầy cũng không phải là đối thủ của hắn ta sao? Còn thực sự cho rằng tục giới có thể xuất hiện một thiên tài đỉnh cấp sao?”

“…”, Lục Phong nhận một tràng mỉa mai này thì rơi vào trầm mặc ngậm miệng không đáp, tuổi Lý Tử Tinh không lớn nhưng thực lực còn mạnh hơn ông ta, quan trọng nhất là sau lưng hắn ta còn có gia tộc hậu thuẫn.

Mặc dù đều là đệ tử của Trần Nguyên Bình nhưng ông ta không chọc tới nổi Lý Tử Tinh này!

“Ngày sau nói chuyện thì động não nhiều hơn đi, ta không hy vọng đệ tử của mình lại nói ra những lời ngu xuẩn như vậy nữa”, Trần Nguyên Bình rõ ràng cũng cảm thấy Lục Phong đang ba hoa.

“…”

Lục Phong ấm ức trrong lòng tới đỏ bừng cả khuôn mặt, những lời ông ta nói đều là sự thực, sao lại gọi là thổi phồng rồi?

Cũng đúng, trước khi được tận mắt chứng kiến thực lực chân chính của Trần Đức, ông ta cũng không tin tục thế sẽ xuất hiện một yêu nghiệt sở hữu lực chiến đấu vượt cấp này.

Trần Bát Hoang à Trần Bát Hoang, cậu nhất định đừng chịu thua kém vì thể diện của tôi đó!

Im lặng một hồi Lục Phong mới đáp: “Vậy để con đưa cậu ấy tới gặp người”.

“Ừm đi đi”, Trần Nguyên Bình phất tay.

Lục Phong quay người sải chân đi tới chỗ Trần Đức.

Ức Thư Huyên từ đầu tới cuối không hé răng, nhưng loại thất vọng kia lại bị Trần Nguyên Bình nắm bắt được, ông ta cười nói: "Thư Huyên à, con không cần phải thất vọng, chúng ta tới đây lần này vốn dĩ cũng không phải là vì cậu ta, đệ tử dưới tay người bạn cũ kia của ta mới là thiên tài, lần này kêu con cùng đi vốn là muốn giới thiệu cho các con quen biết nhau”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play