Đúng lúc này, đường truyền tại hiện trường buổi họp báo đột ngột bị cắt đứt!
Buổi phát trực tiếp trên nền tảng cũng bị gián đoạn.
Chỉ những người có mặt tại hiện trường và tầng một của Trung tâm Thế kỷ mới có thể nhìn thấy rõ ràng chương trình phát sóng trực tiếp.
Tống Ngữ Yên đứng trên sân khấu cũng lộ vẻ nghi hoặc, micrô của cô dường như đã mất kết nối, không thể phát ra tiếng nữa
Cùng lúc đó hình ảnh trên màn hình trực tiếp ở tầng một và hiện trường buổi họp báo đột ngột thay đổi, thay vào đó là hai người đàn ông đang đứng trước cửa Trung tâm Thế kỷ, một người mặc vest, người còn lại mặc áo choàng phong cách cổ.
Bọn họ là ai?
Sao lại đứng ở cửa?
Lúc này mọi người mới phát hiện ra toàn bộ nhân viên an ninh của Trung tâm Thế kỷ đều đã đổ gục trên mặt đất!
Khi mọi người còn đang bối rối, người đàn ông mặc vest đã lấy ra một chiếc micro, cao ngạo mà giễu cợt ung dung nói:
“Trần Bát Hoang, cậu chủ của chúng tôi đích thân tới đây còn không mau lăn ra ngoài quỳ xuống nghênh đón?”
Trong chớp mắt, lời nói của của hắn ta đã vang vọng khắp Trung tâm Thế kỷ, từng chữ rõ ràng lọt vào tai từng người.
Trần Đức ngồi trên ghế thoáng sửng sốt, có chút không rõ nguyên do.
Hai tên này là ai?
“Cậu Trần, cậu biết họ sao?”, Đường Hiển Sinh, người đang ngồi cách Trần Đức không xa đứng dậy hỏi một cách cung kích.
“Không quen”.
Trần Đức lắc đầu, anh thực sự chưa từng gặp hai người đó: “Tuy nhiên xem dáng vẻ này cũng không phải người tốt đẹp gì”.
“Đúng vậy, cậu Trần, cậu đừng nóng vội, để tôi ra ngoài nhìn xem mấy tên khốn kiếp đó là từ đâu tới mà dám gây chuyện tại trung tâm Thế kỷ”, Đường Hiển Sinh với tư cách là hội trưởng Hiệp hội võ thuật Hoa Bắc đích thân ở đây trấn thủ còn có người dám tới gây rối, quả đúng là quét sạch thể diện của ông ta.
Sao có thể nhẫn nhịn chuyện này?
Nói xong ông ta lập tức đứng dậy dẫn theo một vài người đi ra ngoài Trung tâm Thế kỷ.
“Lão Đường, ông đợi đã!”
Đúng lúc này, Trương Thiên Dương chủ nhân đường Đông lên tiếng: “Nơi đây nói thế nào cũng là địa bàn của tôi, vẫn là để tôi ra xem xem sao, đối phó với hai người trẻ tuổi không cần ông phải đích thân ra tay”.
Hiệp hội võ thuật Hoa Bắc về cơ bản tương đương với vị trí cao nhất ở Hoa Bắc, ở khía cạnh nào đó, ngay cả quan chức hàng đầu của ba thành phố Hoa Bắc khi đưa ra sách lược, thay đổi quan trọng nào cũng phải trưng cầu ý kiến của họ.
Người bình thường hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của họ, thân phận cao quý, là nhân vật nắm quyền thế chân chính, ra tay với hai tên thanh niên đúng là có chút dùng dao mổ trâu giết gà rồi.
“Thế này đi chủ tịch Trương, chúng tôi đi cùng ông, nếu thực sự xảy ra chuyện chúng tôi lại hành động”, Đường Hiển Sinh đáp: “Hai tên nhãi đó không phải là người bình thường”.
Trương Thiên Dương hơi ngẩn người nhưng lập tức hiểu được ý của Đường Hiển Sinh: “Như vậy cũng tốt, vậy mời ông cùng tôi đi một chuyến”.
Chẳng bao lâu, nhóm người Trương Thiên Dương đã ra đến ngoài, có vài người Đường Hiển Sinh của Hiệp hội võ thuật bên cạnh, ông ta cũng không gọi thêm vệ sĩ nữa mà đi thẳng tới trước cửa trung tâm Thế kỷ.
Sự xuất hiện của họ lập tức gây ra một tràng náo động.
“Đó không phải là Trương Thiên Dương sao? Ông ta vậy mà đích thân tới rồi!”
“Gia chủ của gia tộc đứng đầu tỉnh Hoa Bắc, chậc chậc, hai tên đó lần này thảm rồi!”
“Dám tới đây gây náo loạn, kết cục đã rất rõ ràng rồi có được không?”
“…”
Người vây xem ít nhất cũng có hai đến ba nghìn người, từng người đều phát ra từng đợt chế giễu, trong mắt họ, Trương Thiên Dương chính là ông trời của thành phố Tần, là nhân vật đỉnh cấp số một tại đây.
Dám gây chuyện trên địa bàn của ông ta đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết!
"Đám kiến hôi đáng chết này”, tên đàn ông mặc vest đầu bẹt vô cùng tức giận: “Cậu chủ, để tôi tùy tiện tóm hai tên rồi giết chết khiến chúng câm miệng lại!”
Bên cạnh hắn ta là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi mặc áo choàng kiểu cổ màu nâu nghe vậy bật cười đáp: “Nếu đã biết là kiến hôi, tại sao phải thiển cận như bọn chúng, Cổ Lâm, tôi chưa nói với anh là đừng chấp nhặt với đám kiến hôi đó sao?”
“Vâng…”
Cổ Lâm đáp lại một tiếng, không có lựa chọn nào khác ngoài từ bỏ ý định.
Trương Thiên Dương lúc này đã đi đến trước mặt bọn họ, nở một nụ cười, tỏ ra lịch sự:
“Chào hai vị, tôi là Trương Thiên Dương của tập đoàn Trương Thị, hôm nay là ngày trọng đại của tập đoàn chúng tôi cũng như của toàn bộ Hoa Hạ, không biết tên gọi của hai vị là gì, là tới để tham gia buổi họp báo hay là…”
“Tôi tên là Cổ Lâm, cậu chủ của tôi là Cổ Thông Thiên, tới đây không phải để tham dự buổi họp báo rác rưởi gì đó của các người”, Cổ Lâm cầm micro nói một cách đầy phách lối và hỗn xược: "Tôi nói lại một lần nữa, chúng tôi tới tìm Trần Bát Hoang, mau kêu hắn cút ra đây!”
Cổ Lâm ngạo mạn tới cực điểm, không hề đặt mấy người Trương Thiên Dương vào trong mắt.
Hoặc là nói, không chỉ Trương Thiên Dương, mà toàn bộ những người bình thường hắn đều không thèm để ý tới, căn bản không quan tâm tới nhà họ Trương hay buổi họp báo có tính ảnh hưởng tới thế giới gì đó, giọng nói điên cuồng theo sự khuếch đại của micro mà truyền khắp bốn phía, phàm là những người ở trung tâm Thế kỷ đều đã nghe thấy!
“Cổ Lâm, Cổ Thông Thiên? Chưa từng nghe qua, lá gan cũng lớn đó chứ?”
"Nói vào micro như vậy khác nào đang sỉ nhục Trương Thiên Dương, đánh vào mặt ông ta cơ chứ!”
“Hai tên này chết chắc rồi!”
“Cổ Lâm, Cổ Thông Thiên, các người mau cút đi, ở đây không phải là nơi hai người có thể giở thói ngang ngược đâu!”
Có người trào phúng gào to.
Một số người thậm chí còn ném quả óc chó bằng sắt mà họ đang chơi đùa trong tay lên người hai người họ.
“Khốn kiếp”.
Cổ Lâm thấp giọng chửi một tiếng, hắn ta nhấc tay, giây tiếp theo đã vững vàng tiếp lấy quả quả óc chó bằng sắt, lòng bàn tay khẽ dùng lực, chỉ thấy viên sắt rắn chắc lập tức bị bóp méo mó biến dạng.
Trong nháy mắt những người kia đều yên ắng lại.
Giật mình choáng váng, lặng ngắt!
Đôi mắt trừng to nhìn chằm chằm một màn trước mắt.
Chuyện quái quỷ gì vậy?
Đó là viên óc chó bằng sắt!
Làm thế nào có thể bị vê tới biến dạng rồi?
Thế nhưng đây còn chưa phải là điều khiến người ta kinh hoàng nhất, ngay giây tiếp theo, quả óc chó bằng sắt biến dạng trong tay Cổ Lâm đã…. đã… vỡ nát!
Đúng vậy!
Quả óc chó bằng sắt tưởng chừng như bị bóp chặt đến mức không thể biến dạng được nữa kia trực tiếp vỡ lìa, biến thành những mảnh xỉ sắt cực nhỏ, rơi lả tả từ kẽ hở giữa những ngón tay của Cổ Lâm xuống đất.
Những người trước đó còn đang ngạo nghễ, chế nhạo, cười trên nỗi đau của người khác bỗng chốc không nói lên lời.
Đây thực sự còn là con người sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT