Âu Dã Tư Linh thu kiếm lại và nói: “Nói đi, phải làm sao thì anh mới bằng lòng giao ra kiếm tâm”.
“Muốn tôi giao kiếm tâm cũng không khó, chỉ cần cô nói cho tôi biết chuyện của bố mẹ tôi là được”, Trần Đức giữ lại kiếm tâm Long Ngâm chỉ với hai mục đích, một là vì tìm kiếm hung thủ đã sát hại anh em của mình, hai là muốn tìm được bố mẹ mình.
Hung thủ đã sát hại anh em của anh vẫn chưa chết hết.
Và anh vẫn chưa tìm được bố mẹ.
Không biết bọn họ sống chết thế nào thì sao anh có thể giao ra được?
“Anh cảm thấy với thực lực của anh hiện tại thì có tư cách đặt câu hỏi cho tôi à?”
Giọng Âu Dã Tư Linh cực lạnh, không nghe ra một chút tình cảm nào, cứ như cô ta là một người vô tình vậy.
Trần Đức im lặng.
Không phải cô ta hỏi anh phải làm thế nào mới chịu giao ra kiếm tâm Long Ngâm à?
Suy nghĩ của phụ nữ quả thật rất khó hiểu.
“Cho nên… hiện tại cô sẽ không lấy được kiếm tâm Long Ngâm”, ánh mắt Trần Đức vô cùng sắc bén: “Dù có chết, tôi cũng sẽ hủy nó, cô đừng mong chiếm được”.
“Anh…”
Âu Dã Tư Linh không ngờ Trần Bát Hoang lại cứng đầu như vậy, cô ta hừ lạnh một tiếng: “Có chiếm được hay không, hủy hay không cũng không phải do anh định đoạt, tôi bằng lòng cho anh một cơ hội”.
“Một năm! Tôi cho anh thời gian một năm. Nếu một năm sau, anh có thể tiếp được ba chiêu của tôi thì tôi sẽ nói cho anh biết mọi việc, còn nếu không thể, mà anh vẫn không chịu giao ra kiếm tâm thì… chỉ có một con đường chết”.
Âu Dã Tư Linh không nói đùa.
Cô ta chỉ có thể đợi một năm.
Tuy cô ta không cho rằng sau một năm, Trần Bát Hoang có thể tiếp được ba chiêu của mình, thế nhưng...
Thời gian một năm đã là cực hạn đối với cô ta.
Một năm sau, nếu Trần Bát Hoang vẫn cố chấp, như vậy, cô ta sẽ tự tay giết người đàn ông này.
Âu Dã Tư Linh không quan tâm Trần Bát Hoang có đồng ý hay không, bởi vì anh ta quá yếu, mà…
Kẻ yếu thì không có quyền lựa chọn.
Âu Dã Tư Linh tung người nhảy lên cao, thân hình cô thoắt ẩn thoắt hiện, dáng người uyển chuyển như hồ điệp, càng lúc càng bay cao, sau đó biến mất trong nháy mắt.
“Thật mạnh…”
Dõi theo bóng lưng cô ta, Trần Đức không khỏi cảm thán. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy người mạnh như vậy, mà quan trọng hơn chính là… đó là một cô gái trạc tuổi anh.
Quả thật là một thiên tài!
“Một năm ư? Ba chiêu? Cô đề cao bản thân quá rồi!”
Tuy Âu Dã Tư Linh rất mạnh, nhưng vẫn chưa đạt đến trình độ khiến anh phải ngước nhìn và không thể với tới.
Dù sao thì cô ta đã được đón đến Côn Luân Hư từ năm ba tuổi, dù đến tám tuổi mới bắt đầu tu luyện thì đến nay cũng đã hơn mười năm rồi.
Trong khi đó, tính kỹ lại thì Trần Đức quen biết Sửu gia còn chưa đến bốn năm.
Anh chỉ dùng một tháng để tu luyện từ Địa Nguyên Tam Trọng cho đến Linh Căn kỳ trong Thiên Nguyên Tam Trọng, thế nên, anh có lòng tin tuyệt đối rằng mình có thể vượt trội hơn Âu Dã Tư Linh chỉ trong khoảng thời gian ngắn.
“Một năm quá dài, Trần Bát Hoang này chỉ cần một tháng mà thôi!”
Trần Đức ôm Diêm Mộng biến mất trong màn đêm. Lúc này, Diêm Thanh Nhã đang lo lắng ngồi đợi trong phòng khách, vừa thấy hai người về, cô ta lập tức chạy ra mở cửa: “Đã có chuyện gì xảy ra? Mộng Mộng sao vậy?”
“Không có việc gì, cô bé cần nghỉ ngơi một lúc, đợi sau khi tỉnh lại, bệnh của cô bé sẽ đỡ hơn”.
“Vậy à? Vậy thì tốt quá rồi!”
Diêm Thanh Nhã luôn tin tưởng Trần Đức vô điều kiện. Cuối cùng, cô ta cũng yên tâm, bèn hỗ trợ Trần Đức đưa Diêm Mộng về phòng. Sau khi đóng cửa phòng, Diêm Thanh Nhã nở một nụ cười quyến rũ và nói:”"Bát Hoang, theo tôi đi, tôi cho cậu xem một thứ”.
Nói xong, Diêm Thanh Nhã liền dẫn anh vào phòng mình.
“Là gì vậy?”
Trần Đức ngạc nhiên, tỏ vẻ nghi hoặc đi theo sau. Vừa vào phòng thì anh phát hiện một bộ váy viền ren màu hồng phấn vô cùng gợi cảm được đặt trên giường. Càng khiến người ta sôi máu hơn nữa chính là những chỗ cần che trên bộ quần áo này… có cũng như không.
Sau khi thay nó vào, một Diêm Thanh Nhã vẫn luôn bảo thủ bỗng chốc biến thành một người khác. Dáng người đẫy đà được chiếc váy ngủ tôn lên một cách trọn vẹn. Tuy rằng tuổi tác đã lớn, nhưng cô ta vẫn giữ được dáng dấp xinh đẹp như thuở đôi mươi, quả thật là vóc dáng tỉ lệ vàng.
Thấy Trần Đức kinh ngạc, Diêm Thanh Nhã cười khẽ, uyển chuyển bước đến trước mặt anh, sau đó ôm lấy anh: “Tôi đặc biệt chuẩn bị cho cậu đấy!”
Đôi môi thơm ngọt, vóc dáng say lòng người, đêm nay, những gì cần làm, hai người đều làm không sót chút gì.
Hai giờ sáng, Trần Đức mới rời đi, quay về biệt thự.
Lúc này, trong biệt thự vẫn còn sáng đèn.
Vừa vào cửa, anh liền nhìn thấy Tống Ngữ Yên đang nhoài người trên bàn máy tính, ngủ thiếp đi. Trên người cô ấy mặc một bộ đồ ngủ rất đáng yêu.
“Cần gì phải cực khổ như vậy”.
Trần Đức cảm thấy rất bất đắc dĩ, bèn lẳng lặng ôm cô ấy trở về phòng, sau khi đắp chăn cho Tống Ngữ Yên, anh bắt đầu tu luyện. Sự xuất hiện của Âu Dã Tư Linh đã phần nào tác động đến anh.
“Phải tranh thủ tu luyện mới được, Phương Tâm Ngọc, Âu Dã Tư Linh, các người nhất định sẽ bại trong tay tôi”, Trần Đức lẩm bẩm nói, ánh mắt anh lóe lên tia bất kham.
Trải qua hơn mười năm chiến tranh, mưa đạn, chứng kiến vô số thăng trầm cùng sinh tử tồn vong, Trần Đức hiểu rất rõ, chỉ có kẻ mạnh mới có quyền lên tiếng.
Đêm nay, khi đối mặt với Âu Dã Tư Linh, ngay cả tư cách đặt câu hỏi mà Trần Đức cũng không có.
Đây là một sự thật tàn khốc.
Cũng may, Trần Đức là một người có tâm lý vững, không hề bị đả kích bởi điều đó, trái lại, anh lấy đó làm mục tiêu phấn đấu.
Đêm nay, Trần Đức chuyên tâm vào tu luyện.
Đối thủ của anh hiện tại không phải Âu Dã Tư Linh, mà là Phương Tâm Ngọc.
Còn năm ngày nữa thôi, cuộc thi giành suất tiến vào học viện Vô Song sẽ chính thức bắt đầu.
Phương Tâm Ngọc sẽ dẫn theo các đệ tử đến tham dự và tranh đoạt.
Khi đó…
Trần Đức sẽ dùng máu của ông ta để tế cho vong hồn của các anh em!
Sáng hôm sau…
Trần Đức đến học viện thương mại để gặp mặt Đàm Thu, đồng thời, tặng cho cậu ấy một ít thuốc: “Bốn ngày sau sẽ có một cuộc thi tuyển chọn được tổ chức ở Vân Bắc, đến lúc đó, cậu cũng đi đi. Tôi đã đặt vé máy bay cho cậu rồi, sau khi đến đó, cậu cứ đi tìm Kỳ Hàn, hắn sẽ dẫn cậu đi”.
“Anh hai, cám ơn anh!”, Đàm Thu vô cùng phấn khích, trực tiếp gọi Trần Đức là “anh hai”. Trước kia, cậu ấy chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình trở thành võ giả, cứ tưởng cả đời này sẽ tầm thường, nào ngờ Trần Đức lại cho cậu ấy một cơ hội.
Hiện tại, Đàm Thu đã sớm trở thành một nhân vật tiếng tăm tại học viện thương mại.
Giờ đây, những người đã từng khi dễ cậu ấy đều gọi một tiếng “anh Thu” mỗi khi gặp cậu ấy.
Thế nhưng…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT