Cô ta đã từng nhìn thấy Trần Đức và mẹ của mình là Diêm Thanh Nhã làm chuyện nam nữ ngay trong nhà bếp, thật ngượng ngùng và khó nói, nhưng suy cho cùng đó là chuyện rất bình thường.
Lúc ấy, cô ta vờ như không thấy, nhanh chân rời đi, nhưng trong lòng lại cảm thấy cực kỳ rối rắm, khó có thể chấp nhận được.
Tuy nhiên…
Trong suốt khoảng thời gian qua, Trần Đức không ngừng chứng minh bản thân, anh đã nhiều lần ra tay giúp đỡ mẹ và cô ta. Thật ra, từ tận đáy lòng, không biết từ lúc nào, cô ta đã dần chấp nhận anh.
Thậm chí, cô ta còn nảy sinh một cảm giác đặc biệt với Trần Đức. Có điều, cảm giác này rất mờ nhạt, người cô ta nghĩ đến nhiều hơn lại là tên hề áo đen.
Hôm nay…
Khi biết được tên hề áo đen chính là Trần Đức, sau một thoáng rối rắm, cuối cùng, cô ta đã thừa nhận với lòng mình.
Đúng vậy.
Trước đây, cô ta chưa từng nghĩ mình sẽ yêu người đàn ông mà mà mẹ yêu.
Nhưng bây giờ thì…
Diêm Mộng không ngại!
Yêu một ai đó, có đôi khi, chính là liều lĩnh như vậy.
“Em nói gì?”, Trần Đức kinh ngạc, sắc mặt anh lập tức thay đổi.
“Em nói…”, Diêm Mộng bước lên trước, đột ngột ôm lấy cổ Trần Đức, thì thầm vào tai anh: “Em nói, em có thể chấp nhận anh”.
Trần Đức ngớ người, đầu anh có hơi choáng váng, anh không biết phải nói gì, chỉ có thể đứng chết trân tại chỗ.
Có thể… chấp nhận ư?
“Khụ… Diêm Mộng, chúng ta không hợp”, Trần Đức nói một cách chắc chắn và thẳng thắn: “Có lẽ em không biết, anh và mẹ của em…”
“Em biết!”
Nhưng Trần Đức còn chưa nói dứt lời, Diêm Mộng đã cắt ngang: “Em biết chuyện của anh và mẹ”.
“…”
Biết ư?
Sau vài giây kinh ngạc, cuối cùng, Trần Đức cũng hiểu vì sao Diêm Mộng vẫn luôn tỏ thái độ chán ghét anh.
“Trần Bát Hoang, em không quan tâm, lúc trước, em không biết cảm giác yêu là gì, vốn tưởng rằng loại tình cảm thề non hẹn biển, sống chết có nhau trong TV hay chiếu chỉ toàn là giả dối”.
Diêm Mộng buông Trần Đức ra, ánh mắt cô sáng ngời, nhìn thẳng vào anh: “Mãi đến… đêm hôm đó, khi anh đột nhiên xuất hiện để cứu em”.
“Em thật ngốc, đáng lẽ em nên sớm đoán ra được đó là anh mới đúng chứ. Nếu không, anh cần gì phải che mặt?”
Diêm Mộng đã quyết định bất chấp tất cả, cô ta nhoẻn miệng cười, gương mặt bừng lên sự hạnh phúc: “Trần Bát Hoang, anh có thể… chấp nhận em không?”
“…”
Trần Đức im lặng vài giây, sau đó mở miệng nói: “Xin lỗi, Diêm Mộng, chúng ta không hợp!”
“Vì… vì sao chứ?”, Diêm Mộng sững sờ, không dám tin vào những gì mình vừa nghe: “Em không đủ xinh đẹp ư? Hay là… hay là anh thích người lớn tuổi hơn?”
“Không phải!”
Trần Đức nói rất nghiêm túc: “Anh đã từng nói những lời như vậy với mẹ em, anh không thể cho hai người thứ tình cảm ký thác cả tâm hồn mà hai người muốn được”.
“Bởi vì… anh là một người phóng đãng, không thích trói buộc, cả đời này đã định sẽ phiêu bạt khắp nơi. Anh không muốn làm em và mẹ chậm trễ”.
“Huống hồ, trong lòng anh đã có một cô gái, một thì mới là quan trọng nhất, còn nhiều thì chẳng còn quan trọng nữa…”, Trần Đức không hề dấu giếm, trực tiếp bày tỏ bản thân là một kẻ lăng nhăng và đào hoa.
Anh không muốn làm chậm trễ bất kỳ người phụ nữ nào.
Nói thật thì…
Anh thích rượu hơn phụ nữ.
Anh có thể không có phụ nữ, nhưng không thể không có rượu.
“Á!”
Trần Đức vừa dứt lời, đột nhiên, Diêm Mộng hét lên một tiếng, sau đó cơ thể cô ta mềm nhũn, ngã quỵ xuống.
Trần Đức nhanh tay đỡ lấy cô ta.
Cùng lúc đó, chỉ trong 1/10 nhịp thở, thình lình có một thanh kiếm xuất hiện giữa không trung. Thân kiếm lóe lên tia sáng xanh mờ ảo, lao thẳng về phía Trần Đức.
Nhanh!
Quá nhanh!
Từ khi bắt đầu tu luyện cho đến nay, Trần Đức chưa từng gặp ai nhanh đến như vậy, càng chưa từng đối mặt với thanh kiếm nào có tốc độ nhanh đến thế.
Thậm chí, anh không nhìn rõ là ai cầm kiếm.
Ngay thời khắc nguy hiểm, Trần Đức thi triển Cửu Trọng Cực Ảnh, tức tốc mang theo Diêm Mộng lùi về sau.
Ông!
Mũi kiếm sượt qua bên người Trần Đức, ngực áo anh xuất hiện một vết rách, hiển nhiên là bị kiếm cắt qua.
“Nguy hiểm thật…”
Da đầu Trần Đức tê dại, nhưng còn chưa hết, thanh kiếm kia lại lần nữa quét ngang qua người anh.
Lúc này, anh bị cắt mất ba sợi tóc.
“Quá nhanh!”
Trần Đức thoáng trở nên nghiêm túc, phải biết, hiện tại anh đang thi triển Cửu Trọng Cực Ảnh, trước đó, những cao thủ như Thành Khuê Phong hay Lục Phong cũng không cách nào bắt kịp tốc độ của anh.
Vậy mà người này lại có thể cắt đứt quần áo và tóc của anh.
Rốt cuộc là ai?
Trần Đức tăng nhanh tốc độ, anh ôm Diêm Mộng ngang ngực, thân hình thoắt ẩn thoắt hiện như đang dịch chuyển tức thời vậy. Thế nhưng, thanh kiếm kia lại như hình với bóng, như giòi dính vào xương cốt, không cách nào bứt ra được.
Trần Đức buộc phải thận trọng, anh híp mắt lại, mở ra thấu thị nhãn, mọi thứ xung quanh dần trở nên sáng tỏ trước mắt anh.
Cuối cùng thì anh cũng nhìn thấy người cầm kiếm.
Đó là một cô gái.
Cô ta mặc một bộ đồ kiểu cổ màu trắng, cả người thanh thoát như một đóa sen, gương mặt tinh xảo, dáng người cân đối, có lồi có lõm theo tỷ lệ vàng, hệt như tiên nữ lạc bước xuống nhân gian, xinh đẹp không sao tả xiết.
Chỉ có điều, sắc mặt cô ta cực lạnh và vô cùng xa cách.
“Ông!”
Sau khi bắt được quỹ đạo di chuyển của đối phương, có được mục tiêu, tay Trần Đức lật lên, kiếm Long Ngâm xuất hiện, phát ra âm thanh “xì xì” rồi lao thẳng về phía thanh kiếm kia.
“Ông!”
Phút chốc…
Một chùm sáng chói mắt bắn ra bốn phía, tia lửa lập lòe, kéo theo đó là linh khí nồng đậm và đáng sợ tản ra, tạo thành từng tầng gợn sóng trong không khí.
“Rống!!!”
Hai thanh kiếm cộng hưởng một cách kỳ lạ, đồng thời phát ra âm thanh tựa như rồng ngâm.
Ngay lúc đó…
Trần Đức lảo đảo ôm Diêm Mộng lui về sau, phải lui gần mấy chục bước, anh mới có thể đứng vững được.
Còn cô gái kia…
Thì lại không hề hấn gì.
Quá mạnh!
Trừ phi liều chết đánh cược một lần, bằng không, e là Trần Đức không phải đối thủ của cô ta.
Cũng may…
Sau một kích này, cô gái kia đã dừng tay.
Cô ta đứng trong góc tối, tà áo dài màu trắng tung bay trong gió, mái tóc đen bóng rủ xuống ngang hông, khuôn mặt xinh đẹp mà lạnh lùng, trên tay cầm trường kiếm.
Cô gái kia lẳng lặng đứng đó, hệt như một ngọn núi băng sừng sững đối diện với Trần Đức.
“Cô là… Âu Dã Tư Linh”, Trần Đức nhìn thẳng vào cô gái, vừa thở dốc vừa nói.
Đó không phải là câu hỏi…
Mà là câu khẳng định!
Khẳng định 100%.
Đầu tiên, anh cảm nhận được hơi thở của kiếm Long Ngâm phát ra từ thanh kiếm của đối phương, thứ hai, cô gái trước mắt giống với mô tả về Âu Dã Tư Linh gần 7, 8 phần.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT