Vừa nãy Lục Phong còn khí thế bừng bừng, mà giờ đã nằm rạp trên mặt đất, trông vô cùng thê thảm.

Bụi bay mù mịt khắp căn phòng.

Lục Phong không gượng dậy nổi, cả người ông ta run lên, nắm tay toàn là máu, để lộ cả xương cốt. Ông ta ngước mắt nhìn chằm chằm vào Trần Đức, trong mắt lóe lên tia hoảng sợ, hiện tại, trong lòng ông ta tựa như sóng biển cuộn trào, không có bất kỳ từ ngữ nào có thể hình dung được cảm giác kinh hãi tột độ này.

Ông ta thua!

Hơn nữa…

Còn là thua trong một chiêu, hệt như Thành Cực An và Thành Khuê Phong vậy.

Sao có thể? Sao có thể mạnh như vậy được? Rõ ràng đây chỉ là một võ giả mới đạt đến cảnh giới Linh Căn trung kỳ mà thôi, sao lại mạnh như vậy chứ?

Ông ta không dám tin, nhưng sự thật bày ra trước mắt… ông ta thua.

Quan trọng hơn nữa chính là lúc ra tay với Trần Bát Hoang, ông ta đã nương tay, không dùng toàn lực, chỉ vì muốn dạy dỗ hắn một phen mà thôi.

Đồng thời, ông ta cũng cảm giác được rất rõ, khi đánh ra một đấm kia, Trần Bát Hoang đã thu lại năm, sáu phần lực, thậm chí là bảy, tám phần.

Ngoại trừ hai gia tộc hàng đầu trong 36 tộc Địa Sát, sao bỗng dưng ở thế tục lại xuất hiện một tên yêu nghiệt bực này? Mẹ kiếp, thằng nhóc này từ đâu chui ra vậy chứ?

Trong và ngoài nhà thờ tổ, ngay khoảnh khắc đó, mọi người có cảm giác ngạt thở, nếu không phải sự thật bày ra trước mắt, có chết bọn họ cũng không tin.

Quả là chuyện khó tin mà!

Đặc biệt là Kỳ Hàn, hắn biết rất rõ, mấy ngày trước, Trần Đức chỉ mới là một võ giả Long Tượng kỳ mà thôi.

Mới có… bao nhiêu lâu đâu?

Giờ phút này, sắc mặt của đám người nhà họ Thành và nhà họ Chu đã cười cợt lúc trước còn khó coi hơn so với khóc.

Thành Khuê Phong tái mặt, cứ như máu trên người lão ta bị rút cạn, trông còn đáng sợ hơn người chết. Lão ta cực kỳ sợ hãi, không chút do dự, lập tức quay đầu bỏ chạy.

Có điều, ngay lúc đó, một bàn tay đã vỗ thẳng xuống đầu lão ta.

Rầm!!!

Thành Khuê Phong đứng chết trân như cọc gỗ, trong mắt đã mất đi sinh cơ.

Thoạt nhìn, đầu của lão ta còn nguyên vẹn.

Thế nhưng…

Các cơ quan và tế bào thần kinh trong hộp sọ đã hoàn toàn vỡ nát, biến thành bột nhão.

“Tôi nói rồi, dù là chúa đến cũng không can được”.

Trần Đức cũng không liếc nhìn Thành Khuê Phong, mà quay sang nhìn Lục Phong: “Mà ông… lại càng không được”.

Lúc này, cảm xúc của Lục Phong rất phức tạp, không cam lòng, phẫn nộ xen lẫn sợ hãi.

Giọng điệu hờ hững của Trần Đức tựa như một cây kim đâm vào tim ông ta.

Ông ta muốn phản bác, nhưng đáng tiếc, thực lực bày ra trước mắt, quả thật ông ta không có tư cách.

Lục Phong là một người thông minh. Ông ta biết, đứng trước kẻ mạnh, chỉ có cụp đuôi làm người mới có thể giữ được mạng.

“Cậu Trần… tôi… tôi… sai rồi!”

Sau vài giây im lặng, cuối cùng, Lục Phong cúi đầu nhận sai.

Xưng hô với Trần Đức cũng đổi từ Trần Bát Hoang thành cậu Trần.

Võ giả của ba gia tộc họ Thành, họ Chu và họ Kỳ đều cảm thấy hoang mang, chẳng ai ngờ gia chủ nhà họ Thành và nhà họ Chu hùng hùng hổ hổ đến đây, cuối cùng lại lần lượt bỏ mạng.

Ngay cả cao thủ Côn Luân Hư có thân phận cực cao, được xem là vô địch trong mắt họ, cũng phải cúi đầu nhận lỗi với Trần Bát Hoang.

Bọn họ bị sốc, loại cảm giác này hệt như một người được xưng là giàu có nhất thế giới đi so kè tiền bạc với một người bình thường, nào ngờ kết quả lại là người giàu thua, không có gì bẽ mặt hơn thế…

Bịch!

Bịch!

Đột nhiên, võ giả nhà họ Thành, nhà họ Chu đồng loạt quỳ xuống.

Lúc này, nếu bọn họ không quỳ, e là chỉ có con đường chết.

Trần Đức hờ hững đứng đó, cảm xúc không chút dao động. Đối với người khác thì có lẽ việc này vượt ngoài sức tưởng tượng, nhưng đối với anh, đây vốn dĩ là kết cục đã định sẵn.

“Nếu đã như vậy, ông có thể… cút!”, Trần Đức lạnh lùng nói.

Cút?

Thật… hết biết!

Lại dám bảo người của Côn Luân Hư cút đi!

Trong khắp ba thành phố lớn của Vân Bắc, e là chỉ có Trần Đức dám nói vậy.

Thế giới quan của già trẻ lớn bé nhà họ Kỳ bị tác động không nhẹ, bọn họ chưa từng nghĩ sẽ có một ngày được chứng kiến cảnh tượng như vậy.

Quan trọng nhất là…

Sau khi nghe được chữ “cút” kia, Lục Phong lại không dám hừ một tiếng, mà chỉ gắng gượng bò dậy, loạng choạng bước ra khỏi nhà thờ tổ.

Ông ta vừa đi đến cửa thì Trần Đức lại lần nữa lên tiếng: “Đúng rồi, tốt nhất ông đừng có đụng tay đụng chân vào danh sách tiến vào học viện Vô Song của Côn Luân Hư, hiểu không?”

“Cậu Trần cứ yên tâm, từ trước đến nay, học viện Vô Song luôn khao khát nhân tài. Tôi cũng hi vọng cậu có thể lọt vào danh sách, đối với tôi, đó chính là một thành tích lớn”.

Trần Đức không nói gì thêm, còn Lục Phong thì mang theo một thân thương tích rời khỏi nhà họ Kỳ.

“Cậu Trần… những người này… nên xử lý thế nào?”, một lát sau, Kỳ Hàn bước lên, thấp giọng hỏi.

“Bảo bọn họ cút đi”, Trần Đức cười nói: “Chắc hẳn đám người này không dám trả thù đâu!”

“Vâng!”

Kỳ Hàn cũng có ý như vậy, dù sao thì bọn họ cũng là người của gia tộc lánh đời. Nếu giết chết hết ắt sẽ gây ra sóng to gió lớn, đến lúc đó, chắc chắn ba thành phố khác của tỉnh Thượng Võ sẽ chạy đến chiếm lĩnh đất đai và tài nguyên của ba thành phố Vân Bắc.

Giải quyết hai con voi, lại dẫn đến một bầy hổ, hiển nhiên, dù là nhà họ Kỳ hay các gia tộc còn lại của ba thành phố Vân Bắc cũng không muốn đối mặt với tình huống như vậy.

Trần Đức không để tâm đến người nhà họ Thành và nhà họ Chu, anh bước đến trước mặt Kỳ Ngọc Thư.

Hai chân của Kỳ Ngọc Thư đã bị đánh gãy, trông rất thê thảm, dù là anh thì cũng phải mất ba tiếng mới có thể nối lại được.

“Cậu Trần, chân của bố tôi có còn… đi lại được không?”, Kỳ Hồng khóc nức nở. Tuy rằng nhà họ Kỳ thắng, nhưng thấy tình trạng của Kỳ Ngọc Thư, cô ta không cười nổi.

“Được, điều dưỡng dựa theo phương thuốc tôi kê kết hợp với phương pháp vật lý trị liệu, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau một năm là có thể chập chững đi được. Trong vòng hai năm sẽ khôi phục lại như thường”.

Ban đêm.

Côn Luân Hư.

Trên đỉnh núi cao mấy ngàn mét so với mặt biển, mây mù lượn lờ, có một tòa biệt thự do con người kiến tạo.

Biệt thự cổ kính toát lên phong vị của cung đình thời xưa.

Bên ngoài biệt thự có khe suối róc rách, tầng mây nhấp nhô, sương mù lượn lờ, cây cối xanh um, hương hoa thoang thoảng, cổ thụ nối tiếp nhau, tán cây che rợp trời, cứ như tiên cảnh nhân gian.

Ngọn núi này tên là đỉnh Vân Hà.

Đỉnh Vân Hà thuộc về Vô Song môn của Côn Luân Hư.

Vô Song môn có tổng cộng chín ngọn núi, mà đỉnh Vân Hà chỉ thuộc về một người, đó là Âu Dã Tư Linh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play