Chỉ là, hắn biết hy vọng này rất mong manh, cực kỳ mong manh, có thể nói là bằng không.
Côn Luân Hư, có ai không muốn tới đó?
Trong nháy mắt, trên dưới nhà họ Kỳ và cả Chu Hồng Diễu, ai nấy đều nhìn Trần Đức chăm chú, trong lòng mang theo hy vọng, vui sướng, kích động vô cùng, trong mắt bọn họ, Trần Đức thế nào cũng sẽ đồng ý.
Nguy cơ của nhà họ Kỳ rốt cuộc cũng được hóa giải triệt để.
Đã có Lục Phong lên tiếng.
Còn ai dám đụng đến nhà họ Kỳ?
Mọi thành viên nhà họ Kỳ đều thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà.
Chỉ một giây sau.
Trần Đức rời mắt khỏi Thành Khuê Phong, quay sang nhìn Lục Phong, thong thả nói: “Xin lỗi, ân oán giữa nhà họ Kỳ và nhà họ Chu, họ Thành chưa thể kết thúc tại đây được”.
“Hả???”
Anh vừa mở miệng, mấy lời ‘Chào mừng gia nhập’ vốn sắp nhảy khỏi miệng Lục Phong bỗng dưng tắc lại, so với đáp án trong tưởng tượng của ông ta quả thật chênh lệch đến mười vạn tám ngàn dặm.
Không chỉ mình ông ta, ngay cả Chu Hồng Diễu, Kỳ Hàn và mọi người nhà họ Kỳ cũng ngẩn người.
Trần Đức…
Nói vậy nghĩa là sao?
Bọn họ không cần đợi lâu liền hiểu Trần Đức muốn nói gì.
Anh nhún chân, chỉ một bước đã vọt tới trước mặt Lục Phong, ánh mắt lại chuyển sang Thành Khuê Phong, thản nhiên nói: “Ai cũng nói muốn tôi chết, sao có thể cứ vậy mà thôi được? Thành Khuê Phong đúng không? Muốn tôi chết đúng không, tới đi…”
“Tôi, Trần Bát Hoang, muốn chết!”
Tôi, Trần Bát Hoang, muốn chết!
Vỏn vẹn sáu chữ, mỗi chữ thốt ra đều như bom nổ, chấn động vào tim mỗi người, lửa lòng như sóng cuộn trào không dứt.
Lời anh nói lạnh nhạt như nước, sắc mặt, ánh mắt, con ngươi đều cho thấy người nói đã chuẩn bị sẵn sàng, khí thế tự tin không gì so sánh nổi, chính là thái độ bình thản như thế, khiến người khác phải cảm thấy e dè sợ hãi!
Trong thoáng chốc, hai mắt Lục Phong nhíu lại, lông mày khẽ chau, tia nhìn trở nên kỳ lạ, ông ta cảm thấy Trần Bát Hoang có chút kiêu ngạo, sự kiêu ngạo này làm ông ta không nói nên lời.
Tuy Trần Bát Hoang thực sự, thực sự rất rất mạnh, là một thiên tài vạn người không được một, nhưng mà, còn lâu mới tới mức Học viện Vô Song không nhận vào thì không được.
Ông ta có thể nhún nhường, đích thân mời anh đến Côn Luân Hư, cho anh một suất đặc cách không cần thi tuyển, đồng thời giúp đỡ anh giải quyết nhà họ Chu và nhà họ Thành, hai rắc rối lớn, đây đã là ngoại lệ của ngoại lệ rồi!
Trong tưởng tượng của ông ta, Trần Bát Hoang hẳn phải cảm tạ ân đức, không đến mức phải quỳ gối lạy tạ, nhưng chí ít cũng phải cảm kích, tôn kính ông ta vô vàn, lập tức thuận lý thành chương, gật đầu đồng ý mới đúng.
Vậy mà Trần Bát Hoang, cứ thế… từ chối ông ta? Không chỉ là từ chối, còn muốn chết? Đi tìm chết?
Chẳng lẽ, thật sự tưởng rằng mình đủ sức làm đối thủ của Thành Khuê Phong à?
Chỉ ngắn ngủi vài chữ, người nhà họ Kỳ ai nấy đều đờ ra, cổ họng như bị tắc nghẹn, ngay cả hít thở cũng khó khăn.
Trần Đức làm gì thế này?
Muốn chết?
Thật sự muốn chết ư?
Không, nhìn thần thái, giọng điệu của anh, anh hoàn toàn không phải tìm chết thật, mà là muốn trực diện đối đầu Thành Khuê Phong!
“Lão già…”
Một giây sai, không đợi ai kịp ngăn cản, Trần Đức tiếp tục nói: “Nhìn ông cũng bảy tám chín chục tuổi, xương khớp chắc cũng lỏng lẻo, đặt nửa chân vào quan tài rồi còn gì nhỉ!”
“Tôi… cho ông ra tay trước đấy!”
“…”
Hết nói nổi, Trần Đức vừa nói xong, tất cả mọi người bao gồm Kỳ Hàn, Kỳ Hồng, Chu Hồng Diễu đều trợn trừng mắt, nỗi sợ hãi len lỏi càng lúc càng lớn dần.
Điên hả?
Quá… quá điên rồi còn gì nữa!
Đây là đối đầu trực diện với Thành Khuê Phong đó!
Một Thành Khuê Phong từng đứng đầu ba thành phố vùng Vân Bắc, mấy chục năm luyện võ, kinh nghiệm dạn dày.
Trần Bát Hoang, có phải quá ngạo mạn rồi không???
“Cậu chủ… Lão già này… mạnh lắm đấy”, cách đó không xa, Kỳ Hàn không nhịn nổi nhỏ giọng nhắc nhở, hắn không ngờ Trần Đức lại kiêu ngạo, phô trương như vậy, cho dù đã giết Thành Cực An, nhưng không có nghĩa sẽ giết được lão cáo già Thành Khuê Phong này.
Lông mày Lục Phong càng lúc càng nhíu chặt.
Giờ phút này…
Ông ta cảm thấy không cần thiết phải tuyển Trần Đức vào học viện Vô Song nữa, tính cách kiêu ngạo, tự phụ này nếu đến Côn Luân Hư, vào học viên Vô Song sẽ sống không quá một ngày.
Ông ta không cần thiết phải tuyển một xác chết.
Đồng thời, ông ta lùi bước đứng sang một bên: “Mọi người cứ tự nhiên”.
Thái độ rất rõ ràng, chuyện này ông ta không quan tâm.
Thích thì đã sao nào!
Đã muốn tìm chết, vậy thì chết quách đi!
Còn Thành Khuê Phong lúc này, vẻ phấn khích, kích động không gì sánh được hiện ra trên mặt.
Vốn lão ta tưởng mình không còn cơ hội giết Trần Đức.
Rốt cuộc, ai lại từ chối lời mời của Lục Phong cơ chứ? Toàn bộ ba thành phố Vân Bắc này, ai có thể, ai dám từ chối ông ta!
Ai ngờ được, thằng nhãi này lại chẳng biết tốt xấu, tâm còn cao hơn trời, vừa kiêu căng vừa ngạo mạn, thật con mẹ nó chứ… dám từ chối Lục Phong!!!
Đây đúng là tìm chết chứ còn gì nữa!
Lão mà không giết nó thì quá thẹn với lòng!
“Tôi cho ông thêm năm giây nữa, nếu còn không ra tay, vậy thì đến lượt tôi, một khi tôi đã ra tay thì có lẽ, ông không còn cơ hội để sống nữa đâu”, Trần Đức đột ngột nói, sắc mặt rõ ràng là không thiếu kiên nhẫn chút nào.
Kỳ Hàn sững sờ, lời nhắc nhở của anh ta dường như Trần Đức không để lọt tai nửa chữ!
Kỳ Ngọc Thư và người nhà họ Kỳ cũng ngu người, đồng thời dấy lên nỗi bi ai, vì sự ngông cuồng của anh mà nhà họ Kỳ một lần nữa bị đẩy đến bờ vực thẳm.
“Ha ha ha ha…”, Thành Khuê Phong cười to, vì giận quá mà cười, hai con ngươi nhìn Trần Đức chằm chằm, mối thù giết con giết cháu, giờ phút này đều chỉ còn là thứ yếu.
Trần Đức là người đầu tiên sỉ nhục lão ta như vậy, e là ngay cả đối thủ từng chiến thắng lão ta cũng chưa bao giờ sỉ nhục lão ta như thế!
Lão vốn tưởng rằng sống ngót 90 năm thì tâm tính đã bình đạm, thản nhiên trước cuộc đời, ấy vậy mà hôm nay, lòng lão ta lại lần nữa dậy sóng, như ăn phải ớt siêu cay đốt cháy ruột gan, giận dữ ngút trời!
Đáng chết… đáng chết!
Thật là con mẹ nó… Đáng chết!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT