Thực ra ông ta không cần gậy ba-toong, nhưng vẫn cứ thích cái cảm giác cầm lấy cây gậy như đang nắm chặt quyền lực trong tay, bá đạo nói:

"Nếu các người muốn chạy thì tôi khuyên hãy thu hồi cái suy nghĩ ấy đi. Bên ngoài nhà họ Kỳ đều là người của tôi và ông Chu. Đừng nói là một người mà ngay cả một con ruồi cũng không bay ra được nữa là..."

"Gia... gia chủ Thành...", lòng Kỳ Ngọc Thư trầm xuống, trên trán lấm tấm mồ hôi: "Sao các người phải đuổi tận giết tuyệt như thế chứ?"

"Phụt!"

Kỳ Ngọc Thư vừa nói xong, một cái chân khác của ông ta cũng gãy luôn!

Hai cái chân dưới đùi đều bị chặt gãy.

"Á!"

Kỳ Ngọc Thư cuối cùng cũng không nhịn được cơn đau ấy, ông ta run rẩy, người nổi cả gân xanh.

Lâm Lam khóc không thành tiếng.

Mọi người trong nhà họ Kỳ không ai dám đứng ra nói chuyện, ra tay hay trả thù!

"Tôi muốn đuổi tận giết tuyệt đấy, ông làm gì được nào? Hoặc... nhà họ Kỳ các người có thể làm gì được tôi?", Thành Cực An nói rất nhẹ nhàng. Với ông ta, chặt đứt hai cái chân của Kỳ Ngọc Thư chính là chuyện nhỏ, thậm chí còn không đáng để mình vui, chỉ là một sự trừng phạt nho nhỏ mà thôi.

"Ông nhìn ông đi, giờ ngay cả đứng cũng không nổi mà còn muốn bảo vệ con mình? Chậc chậc... con trai cũng không bảo vệ nổi thì người làm bố như ông đúng là ăn hại".

Kỳ Ngọc Thư siết chặt nắm tay, cũng không biết là đau hay lời nói của Thành Cực An quá bén nhọn khiến cả người ông ta đều run lẩy bẩy.

"Nhà họ Kỳ mấy người chỉ là rác rưởi mà thôi. Nói thật cho ông biết, hôm nay Thành Cực An tôi tới đây là để giết người trong gia tộc các người. Kỳ Hàn, Trần Bát Hoang không chết, vậy thì các người phải chết!"

Thành Cực An gần như là hét lên lời này, điếc cả tai.

Khí thế rào rạt khiến vài người không nhịn được lùi lại mấy bước.

Hôm nay, ông ta đến là để tiêu diệt nhà họ Kỳ!

Đừng nói là Kỳ Hàn, Trần Bát Hoang không xuất hiện, dù họ có ra thì nhà họ Kỳ cũng phải bị tiêu diệt thôi!

Bởi vì mấy ngày nay, nhà họ Thành đã tổn thất quá lớn. Thành Cực An rất đau lòng, mà nỗi đau này phải dùng máu tươi và mạng sống để đền bù.

Lục Phong vẫn vân vê hai viên bi sắt trong tay, nhắm mắt như chẳng nhìn hay nghe thấy gì.

Kỳ Ngọc Thư trừng Thành Cực An, không nói lời nào.

Nhà họ Kỳ cũng không ai nói gì vì chẳng ai dám đứng ra nói chuyện.

Giờ, điều duy nhất họ có thể làm là im lặng tranh thủ thời gian cho đám trẻ, hy vọng họ có thể chạy thoát.

Mặc dù trong lòng họ có chút oán trách Kỳ Hàn và Trần Bát Hoang, nhưng giờ phút này, lại không ai bán đứng, nói ra vị trí của họ.

Hầu hết đều biết chuyện ngày hôm nay sẽ chẳng có kết cục tốt gì, nên đã chuẩn bị tốt để chết.

"Bịch, bịch, bịch!"

Đúng lúc này, bên ngoài đền thờ có 20 30 người bỗng bị ném vào.

Đúng vậy, họ đều bị người ném vào trong đền thờ như những bao cát và rác rưởi.

Cảnh tượng bất ngờ ấy khiến mọi người trong nhà họ Kỳ đều giật mình.

Người bị ném vào lớn nhát khoảng 20, nhỏ nhất cũng 5, 6, 7, 8 tuổi.

Họ đều là lớp trẻ của nhà họ Kỳ, là những đứa trẻ mà họ định đưa đi.

Nhưng giờ phút này, ai cũng quần áo nhuộm đầy máu.

Trong đó, còn có một thanh niên, ngực có một lỗ máu!

Trái tim của mọi người trong nhà họ Kỳ nặng trĩu, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.

"Thưa gia chủ!", một người bước lên trước, quỳ một gối xuống trước mặt Thành Cực An nói: "Những người này định chạy trốn".

"Ha ha..."

Khóe miệng Thành Cực An giật giật, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Mấy người các người đúng là chán sống mà..."

"Lão Chu, giết người là điều ông thích nhất, đám nhóc này giao cho ông đấy".

"Được".

Chu Hồng Vận cũng không khách sáo, trong mắt tràn ngập vẻ hài hước: "Cũng lâu rồi tôi không giết người, hôm nay cuối cùng cũng có thể chơi thả ga rồi".

"Vì cái loại rác rưởi như Trần Bát Hoang và Kỳ Hàn mà hy sinh cả nhà họ Kỳ thì tôi thật sự không hiểu sao mấy người lại ngu như vậy nữa".

Ngay sau đó, Chu Hồng Vận bèn ra tay. Xưa giờ, ông ta đều là người tàn nhẫn, nói ra tay là sẽ không chút chần chờ hay do dự. Ông ta trực tiếp bước đến trước mặt một đứa trẻ khá đáng yêu khoảng 13 14 tuổi, giơ tay lên, đập thẳng xuống đầu cậu bé.

Chu Hồng Vận chỉ dùng 1/10 thực lực, theo ông ta, không có Kỳ Huyết Ma thì nhà họ Kỳ chỉ là một con kiến, là rác rưởi, không ai có thể cản nổi mình. Thế nên, dùng 1/10 sức mạnh là đủ rồi.

Tuy là 1/10 sức mạnh, nhưng cũng là điều người thường khó có thể sánh bằng và áng chừng. Ở trong mắt mọi người, một chưởng ấy như là biển rộng, là cả ngọn núi cao, là một cái đỉnh che trời lấp đất đập xuống.

Ai trong nhà họ Kỳ cũng run rẩy, đúng như dự đoán của Chu Hồng Vận, không người nào dám ra tay ngăn cản hoặc có thể nói là không kịp. Thiếu niên kia trực tiếp bị dọa mặt mày tái nhợt, xụi lơ tại chỗ.

Cậu bé định giãy giụa, nhưng hoàn toàn không thể chạy đi, cả người như lún sâu vào trong vũng bùn.

Chu Hồng Vận kiêu ngạo cười một cách tàn nhẫn.

Ông ta thích nhìn mấy con kiến giãy giụa, tuyệt vọng, sợ hãi.

"Gan chó lớn đấy, dám giết người trong địa bàn của Trần Bát Hoang tôi!"

Gần như là ngay khoảnh khắc một chưởng kia đập xuống, một giọng nói âm trầm bỗng vang lên.

Trần Đức tới!

Anh trực tiếp lao thẳng vào đền thờ khi còn ở ngoài trăm mét.

Tốc độ của anh quá nhanh, giống như một con hổ, con báo, lại như một tia chớp, hoàn toàn chẳng có ai thấy được, chỉ nghe tiếng, lại không thấy bóng dáng đâu!

Cùng lúc đó, gần như khi câu nói ấy vừa cất lên, Chu Hồng Vận đã cảm thấy không ổn, nhưng ông ta chưa kịp phản ứng thì bàn tay của mình đã bị một cái tay khác nắm chặt lấy!

Dù ông ta có dùng hết sức cũng không thể đập xuống được thêm chút nào!

Cùng lúc ấy, dáng người cao to và gương mặt điển trai của Trần Đức cũng xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

"Chuyện này..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play