"Được rồi, bạn nhỏ, tôi khuyên cậu vẫn là nên trả Kiếm Tâm lại cho gia tộc Âu Dã đi. Mặc dù thực lực của cậu rất mạnh nhưng…vẫn không xứng làm vị hôn phu của cô chủ lớn đâu”, Âu Dã Tinh Vân nói chuyện rất không khách khí: “Cậu và cô ấy so ra, một bên là con kiến nhỏ nhất trên thế giới còn một bên là vầng trăng sáng trên bầu trời, mặt trời sáng chói, mong cậu tự biết lượng sức mình”.
“Tôi không cần ông lo lắng”, giọng điệu của Trần Đức bình thản, rất có hứng thú nói: “Lẽ nào tôi không làm vị hôn phu của cô ấy, để ông làm sao?
"Cậu…"
“Được rồi, ông nội Tinh Vân, những gì nên nói cháu đã nói rồi”, Âu Dã Thanh Vũ nói lớn: “Ông vẫn là nên bắt đầu giúp anh ấy đúc kiếm và vạc đi”.
Trong bát quái đá, có một viên đá trắng như ngọc.
Đó là Thiên Phương Thạch.
Mặc dù là đá nhưng độ tinh xảo, mật độ và độ cứng của nó mạnh hơn thép, kim cương rất nhiều.
Trong thế tục, nó giống như của quý.
“Được rồi, nếu đã như vậy thì tôi sẽ không nói nhiều nữa”, Âu Dã Tinh Vân thở dài: “Đưa kiếm của Vân Huyền Thương Không cho tôi đi. Sau đó, cậu ra ngoài đợi, tôi sẽ giúp cậu đúc”.
"À…"
Trần Đức không đưa kiếm cho ông ta, mà hỏi: "Hình như tôi chỉ cần vật liệu…không cần ai giúp tôi đúc cả!"
"Hả? cậu chủ Trần, chế tạo vũ khí, dù là đúc kiếm hay đúc vạc, không chỉ cần vật liệu tốt mà còn phải có thợ đúc giỏi. Ông nội Tinh Vân có thể nói là thợ đúc đứng đầu Hoa Hạ đấy. Vốn dĩ ông ấy đã ở ẩn rồi, lần này là do tôi đặc biệt mời ông ấy đến đây đấy", Âu Dã Thanh Vũ ngừng lại một lát, hỏi tiếp: "Cậu chủ Trần, lẽ nào... anh muốn tự đúc?"
“Đúng vậy”.
Trần Đức nói: “Thanh Vũ, cô mời ông ấy ra ngoài đi, tôi không cần thợ đúc”.
Âu Dã Thanh Vũ nói không sai, đúc, quả thực là có vật liệu tốt thôi chưa đủ mà còn cần phải có một thợ đúc thành thạo nghề này.
Bất kể là đúc dao dùng trong nhà bếp thông thường, hay các loại binh khí của các võ giả, vật liệu giống nhau rơi vào tay của những người khác nhau, kết quả thứ họ tạo ra là những thứ hoàn toàn khác biệt.
Cũng chính vì vậy nên Trần Đức mới không cần thợ đúc, anh nói thêm: "Tôi tin tôi có thể tự mình làm được, không cần sự giúp đỡ của vị thợ đúc này”.
"Cậu chủ Trần, tôi thấy anh vẫn là nên cân nhắc thêm…”, trong lòng Âu Dã Thanh Vũ rất cạn lời, mặc dù Trần Đức có thể miễn cưỡng xem là võ giả cấp bậc thiên tài, nhưng đúc kiếm và luyện võ là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Thợ đúc hàng đầu có thể chỉ là một võ giả Luyện Khí kỳ.
Còn võ giả Long Tượng kỳ, Linh Căn kỳ chưa chắc đã thành thạo việc đúc.
“Tôi thực sự không cần”, Trần Đức không cần suy nghĩ đáp: “Tôi tự đúc cũng có thể đúc tốt hơn”.
“Bạn nhỏ, ngành đúc này cần phải trải qua muôn ngàn thử thách và tích lũy kinh nghiệm mới thành”, Âu Dã Tinh Vân có chút khó xử, đồng thời cũng hơi khó chịu: “Cùng một loại vật liệu nằm trong tay hai người khác nhau, cho dù có thể chế tạo ra binh khí hay là thứ khác thì giá trị cấp bậc đều không giống nhau đâu”.
Có nói Âu Dã Tinh Vân là thợ đúc bậc nhất của Hoa Hạ cũng không ngoa chút nào. Ngay cả kỹ thuật đúc của các vị lão làng thuộc nhà nước Hoa Hạ cũng yếu hơn ông ta rất nhiều.
Chính nhờ có ông ta và những ông lão khác trong gia tộc Âu Dã nên gia tộc Âu Dã mới có thể trụ vững ở đỉnh cao trong ngành đúc binh khí, mới có thể giúp gia tộc Âu Dã sừng sững đứng trong danh sách 36 gia tộc địa sát!
Có thể nói ông ta chính là đại diện cho đỉnh cao của kỹ thuật đúc!
Vậy mà bây giờ, Trần Bát Hoang lại…lại…không cần ông ta?
Đùa gì vậy?
Ông ta cảm thấy Trần Đức có chút kiêu ngạo quá mức, không thể không nói mấy lời dạy dỗ: "Người trẻ tuổi thì phải học tập rèn luyện nhiều hơn, cậu còn trẻ như vậy, cho dù thực sự biết đúc, bắt đầu hành nghề từ trong bụng mẹ thì cũng chỉ mới có hai mươi mấy năm kinh nghiệm, so với tôi nhất định là không bằng. Thanh Vũ đặc biệt nhờ tôi đến giúp cậu nên tôi mới đứng ở đây, cơ hội hiếm có, đừng bỏ lỡ".
“Cảm ơn ý tốt của ông, nhưng…tôi thật sự không cần”, Trần Đức không muốn đả kích ông lão trước mặt, nhưng ông ta lại dạy dỗ anh nên đành phải nói: "Kỹ thuật đúc của tôi có lẽ là cao hơn ông”.
"Bạn nhỏ, đừng quá mức tự tin và kiêu ngạo như vậy. Nếu không cần tôi giúp đỡ, cậu nhất định sẽ thất vọng đấy…”, Âu Dã Tinh Vân nhất thời càng thêm khó chịu.
Cao hơn ông ta?
Khoác lác gì chứ?
Xét về kỹ thuật đúc, ông ta là đỉnh cao!
Đã từng thấy phía trên đỉnh cao còn có đỉnh cao nào không?
Nếu không phải Âu Dã Thanh Vũ đích thân mời ông ta đến, làm nũng đủ kiểu, cộng với vật liệu là Thiên Phương Thạch và thanh kiếm của Vân Huyền Thương Không thì không đời nào ông ta đến đây, chứ đừng nói là đích thân ra tay.
“Thanh Vũ, nếu như người bạn này không biết ơn vậy thì bỏ đi”, Âu Dã Tinh Vân cười khẩy, phất tay áo nói với Trần Đức: “Tôi không thèm giúp nữa, chỉ tiếc viên Thiên Phương Thạch đó”.
Nói xong không đợi Trần Đức lên tiếng đã đi ra ngoài, Âu Dã Thanh Vũ nhìn Trần Đức rồi nhìn Âu Dã Tinh Vân: “Cô cũng ra ngoài đi”, vẻ mặt Trần Đức không chút thay đổi nói: “Mọi người có thể quan sát bên ngoài, nhưng trong phòng này không thể có người khác".
"Vậy... cậu chủ Trần, tôi ra ngoài đây”.
Âu Dã Thanh Vũ khẽ thở dài.
Trần Đức thực sự quá kiêu ngạo, cô ta cảm thấy vật liệu của Thiên Phương Thạch và thanh kiếm của Vân Huyền Thương Không e là sẽ bị lãng phí thôi.
Bên ngoài, Âu Dã Tinh Vân không vội rời đi, ông ta sẽ đứng đây chờ xem Trần Bát Hoang làm thế nào mà cao hơn ông ta, sẽ chế tạo ra loại rác rưởi gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT