Tỏ vẻ dễ thương?

Đường đường là minh tinh Hoa Hạ lại tỏ vẻ dễ thương với Trần Đức?

Âu Dã Thanh Vũ trước mắt này nào còn dáng vẻ lạnh nhạt như tiên nữ lúc họ vừa quen biết đây?

Không lẽ đây mới là bản tính của cô?

Phụ nữ ấy à, suy cho cùng là một loài động vật khó hiểu.

“Có thể”, Trần Đức gật đầu đồng ý, đối với anh mà nói nó chỉ là một cái liếc mắt mà thôi, cũng không phải chuyện tốn công gì.

Âu Dã Thanh Vũ nhận được cái gật đầu từ anh liền hưng phấn dẫn Trần Đức tới tiệm cược đá, bên trong bày biện đủ các loại đá thô, có đá phỉ thúy thô mở miệng, có chưa mở miệng, rực rỡ muôn màu!

Trong đại sảnh có rất nhiều người khoác trên mình những bộ cánh đến từ thương hiệu lớn đi tới đi lui quan sát, tìm kiếm viên đá mà bản thân muốn mua.

Có không ít người trong đó nhận ra Âu Dã Thanh Vũ liền tiến đến chào hỏi, chụp ảnh…

Tuy nhiên, những người này không giống những người hâm mộ bên ngoài truy đuổi không dứt kia, có thể đặt chân tới nơi đây, bất luận là nam hay nữ đều rất lý trí, họ cũng thường bắt gặp các minh tinh gì đó.

Họ thậm chí cũng lười quan tâm đối với những ngôi sao bình thường khác.

“Cô Âu Dã?”, bỗng nhiên một giọng nói truyền tới, cách đó không xa, một người đàn ông mặc quần yếm và đi giày da đang rảo bước đi về phía bên này, hắn ta nhìn khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, bên cạnh còn có hai người nhắm mắt theo đuôi, có vẻ như là thuộc hạ

“Cô Âu Dã, không ngờ cô cũng ở đây”.

“Thái Khôn?”, nhìn thấy người đàn ông này, trong đôi mắt Âu Dã Thanh Vũ lóe lên vẻ khó chịu, nhưng vẫn lịch sự mỉm cười đáp: “Ừm, tour diễn sẽ được tổ chức ở bên này, nhân lúc buổi diễn còn chưa bắt đầu nên tới đây dạo chơi một chút”.

“Không hổ là cô Âu Dã, những người khác đều cần phải tập dượt trước khi tổ chức concert, chỉ có cô Âu Dã mới có thể thong thả tùy ý như vậy”, Thái Khôn nói với gương mặt ngập tràn hâm mộ.

“Cô Âu Dã, tôi là khách quen ở đây, cũng rất quen thuộc nơi này, cô có muốn tôi giới thiệu cho cô không?"

"À… không cần đâu”, Âu Dã Thanh Vũ dứt khoát từ chối, thứ nhất, thân phận và địa vị của Thái Khôn đều kém xa cô, thứ hai, cô thực sự không thích tiếp xúc với người này.

Trong làng giải trí cũng vậy, cô ra mắt bằng thực lực của mình, còn Thái Khôn lại dựa vào khuôn mặt, sau lưng cũng thuê nhiều nhóm người để định hướng truyền thông lăng xê, thậm chí còn cho người mắng chửi bản thân trên các trang mạng xã hội, thuê người đóng vai gay gắt cùng lương thiện, phương thức PR cực kỳ phản cảm, Âu Dã Thanh Vũ trước nay vẫn luôn khinh bỉ cách làm này.

Cô rất quyết đoán mà từ chối.

Sự niềm nở ngỏ lời lại chỉ nhận được lời cự tuyệt khiến Thái Khôn có chút ngượng ngùng cùng tức giận, ánh mắt hắn cũng tối tăm đi vài phần: “Được thôi, cô Âu Dã, hy vọng cô chơi thật vui vẻ”.

“Ừm”.

Âu Dã Thanh Vũ không mặn không nhạt đáp một tiếng liền lướt qua người hắn ta.

Trần Đức đi phía sau vừa muốn bước qua.

“Ai ya!”

Thái Khôn bỗng nhiên hét lên một tiếng, nổi cơn thịnh nộ quát: “Anh đi đường kiểu gì thế, va vào quần áo của tôi rồi, anh có biết bộ trang phục này của tôi đáng giá bao nhiêu tiền không?”

Trần Đức liếc mắt nhìn hắn ta một cái, thực sự không biết phải nói cái gì, cuối cùng lạnh nhạt đáp: “Anh là đồ đần à? Ở đây khắp nơi đều có lắp camera giám sát, lại có gan muốn chơi chiêu trò?”

Dứt lời anh căn bản lười nói chuyện cùng hắn, nhanh chóng lướt qua.

Thái Khôn phẫn nộ tới đỏ bừng mặt, một chữ cũng không thể phun ra, quả thực hắn muốn ăn vạ tên thanh niên đi cùng Âu Dã Thanh Vũ này, nhưng thực sự đã sơ xuất không để ý tới camera.

“Mẹ nó!”

Tức đến giậm chân.

“Ha ha…”, tiếng cười trong veo như dòng suối mát của Âu Dã Thanh Vũ vang lên: “Tên đó thật buồn cười”.

“Ừm đúng là có chút nực cười”.

Trần Đức lắc đầu, sau khi đi dạo một vòng quanh các cửa tiệm, anh tiện tay kêu Âu Dã Thanh Vũ mua một vài viên đá, không có gì ngạc nhiên, mỗi một viên đá phỉ thúy thô đều là loại chất lượng cao nhất!

Theo giá trị thị trường, cô không những không thua lỗ mà còn kiếm được hơn mười triệu tệ, Âu Dã Thanh Vũ kinh ngạc tới cực điểm, đôi mắt trong trẻo cũng sáng rực: “Anh Trần, anh thực sự…. quá lợi hại rồi”.

“Hửm?”

Đột nhiên Trần Đức giật mình kinh ngạc.

Bởi anh nhìn thấy một khối đá.

Một khối đá màu đỏ!

Là linh thạch!

Nó được đặt trong một đống đá linh tinh trong cửa tiệm, hoàn toàn bị lu mờ giữa những viên đá phỉ thúy thô sặc sỡ khác.

Nhưng, Trần Đức vẫn nhận ra nó trong nháy mắt!

Linh thạch rất lớn!

Nó lớn gấp mười lần so với viên linh thạch cũng chỉ 1.5- 2 kg tại buổi đấu giá ở thành phố Tần trước đó mà thôi.

Mà viên linh thạch trước mắt này.

Ít nhất cũng khoảng năm mươi kg, vuông vắn, được cắt gọt ngay ngắn, nó giống như một vật trang trí, nằm lọt thỏm giữa những khối phí thủy muôn hình vạn trạng.

Chỉ là người đến kẻ đi nhiều như vậy lại không ai chú ý tới nó, trong mắt phần lớn mọi người chỉ có đá phỉ thúy thô.

Trong phút chốc, trái tim Trần Đức như muốn nhảy ra ngoài!

Anh thực sự rất kích động!

Không ngờ lại gặp được linh thạch lớn như vậy!

Phải biết rằng một mảnh nhỏ linh thạch 1.5-2 kg trước đó đã có thể giúp anh đột phá cảnh giới luyện khí kỳ, mà viên trước mặt này lại phải nặng hơn 50 kg!

“Bình tĩnh, bình tĩnh…”

Vốn dĩ chỉ là đến xem xem, cùng Âu Dã Thanh Vũ dạo chơi một hồi, trong lòng anh cũng không ôm bao nhiêu hy vọng, chẳng ngờ vận may lại tốt như vậy.

Trần Đức cưỡng ép bản thân phải bình tĩnh lại.

Âu Dã Thanh Vũ ở bên cạnh nghe được câu ngâm nga nghi hoặc của Trần Đức còn tưởng rằng anh không nghe rõ lời mình nói bèn bổ sung: "Tôi nói anh thật lợi hại”.

“Biết rồi”.

Trần Đức thờ ơ đáp, cố gắng giả vờ như đang đánh giá đá phỉ thúy thô rồi chậm rãi đến gần khối đá màu đỏ kia, linh thạch nặng hơn 50 kg, anh vươn tay sờ sờ cảm nhận.

Thực sự là linh thạch.

Anh có thể cảm nhận rõ ràng nguồn linh lực dồi dào, phong phú bên trong.

“Ông chủ, viên đá này trông khá đẹp mắt, bán thế nào vậy?”, Trần Đức quay đầu nhìn về phía chủ tiệm mập mạp hói đầu đeo kính gọng vàng tầm bốn mươi lăm tuổi đang đứng cách đó không xa.

“Chàng trai trẻ, tôi cũng không lừa dối cậu, đó là đồ trang trí, không phải đá phỉ thúy thô, cậu vẫn nên tìm xem những viên khác đi thôi”, chủ tiệm niềm nở cười đáp, trông còn có vẻ khá thật thà phúc hậu.

“Chính vì cảm thấy đẹp mắt có thể mang về nhà chạm khắc thành một vật trang trí nên mới muốn mua, ông chủ, hay là cứ báo giá đi?”, Trần Đức biết không có việc kinh doanh nào là không thể làm được, chỉ có giá cả chưa đi đến thỏa thuận mà thôi.

“Chàng trai trẻ, giá thấp tôi không thiếu tiền, nhưng đắt cậu cũng sẽ không mua”, chủ tiệm đáp: “Nếu cậu thực sự yêu thích, hay là mua thêm vài viên đá thô rồi tôi ghép chúng lại với nhau tặng cho cậu có được hay không?”

“Được, ông chủ đủ thành ý”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play