Lau sạch vết máu trên kim châm, Trần Đức bình thản cất nó đi.
Quả nhiên, Sửu gia nói không sai, đánh hơn thì đánh, đánh không hơn thì hạ độc!
Cây kim dài đó đột nhiên khiến tâm trí của Vân Huyền Thương Không lóe lên một hình ảnh.
Ngay trước đó, tay phải Trần Bát Hoang đang cầm một thanh đoản kiếm, tay trái vẫn luôn trống không, đồng thời khi thanh kiếm của anh hạ xuống, ông ta thoáng giật mình, như thể...dường như...có một giây phút nào đó, ông ta nhìn thấy bên tay trái của mình lóe lên một tia sáng màu đen.
Lúc đó, ông ta không hề chú ý.
Bởi vì trong suy nghĩ của ông ta, Trần Bát Hoang đã là cá trong chậu, cá trên thớt, cá mắc lưới, nên không cần phải để ý nhiều như vậy...
Trong lòng ông ta chỉ muốn bắt Trần Bát Hoang quỳ xuống!
Khiến anh khuất phục, hành hạ anh, sỉ nhục anh.
Nên ông ta căn bản không hề nghĩ nhiều.
"Quá tàn nhẫn!"
Trong phút chốc, Vân Huyền Thương Không đã hiểu chuyện gì đang xảy ra!
Trần Bát Hoang cầm thanh kiếm đó chiến đấu với ông ta, đánh lạc hướng và mê hoặc ông ta!
Còn mục đích thực sự là đâm kim bạc vào cơ thể ông ta!
Nhưng làm như vậy sẽ phải trả một cái giá rất đắt!
Sự thật cũng đúng như thế, Trần Bát Hoang đã phải trả giá bằng một bàn tay và bị thương nặng mới có thể thành công!
“Đồ điên!”, Vân Huyền Thương Không kinh ngạc, Trần Bát Hoang quá tàn nhẫn với bản thân.
“Đúng vậy, tôi là đồ điên”, Trần Đức lấy Long Ngâm ra lạnh lùng nói: “Nhưng, ông thua rồi, kết cục của thất bại, chỉ có chết!”
"Tao…"
“Tao nói rồi, dựa vào một đám rác rưởi như bọn mày cũng muốn giết chết tao”, Vân Huyền Thương Không còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Trần Đức đã ngắt lời ông ta, kiếm trong tay anh vung lên: “Xoẹt!
Giây tiếp theo.
Đầu của Vân Huyền Thương Không đã hoàn toàn tách khỏi cơ thể và cổ của ông ta, rơi xuống lăn lông lốc.
Máu tươi nhất thời phun ra, mùi máu tanh nồng nặc tràn vào khứu giác của mọi người.
Lâm Đồng Vĩ, Diêu Ý Hàn, đám người nhà họ Lâm và Hồng Y sắp kiệt sức nhìn thấy cảnh này, mí mắt ai nấy cũng giật giật liên hồi, hồn bay phách lạc, cả người toát mồ hôi lạnh.
Hai người Vân Trung Quân và Vân Trần Tùng vẫn còn sống, bọn họ hận không thể tìm một cái hố nhảy xuống ngay lập tức và vĩnh viễn biến mất, da đầu tê rần, trong lòng tuyệt vọng, giống như gặp phải ác mộng.
Trần Bát Hoang…
Vậy mà…vậy mà...thắng rồi?
Cảnh tượng này giống như một giấc mơ, người nhà họ Lâm không thể tin được, đừng nói là bọn họ, ngay cả Hồng Y cũng không ngờ sẽ như thế này.
Trước đây cô ta cảm thấy Trần Đức có thể sẽ gặp nguy hiểm nên mới ra tay cứu giúp, bây giờ xem ra hành động của cô ta lúc đó là không cần thiết...
Lâm Đồng Vĩ và Diêu Ý Hàn nhìn nhau, cả hai có chút sợ hãi, bọn họ là người khởi xướng toàn bộ sự việc, vợ chồng bọn họ đã lừa dối Lâm Dao và cố ý lừa Trần Bát Hoang đến đây...
Bây giờ, Trần Bát Hoang thắng rồi.
Với sức mạnh của một mình anh, có thể giết chết hơn mười cường giả đứng đầu trong nhà họ Vân!
Giờ phút này, chỉ cần anh muốn, nhà họ Lâm chính là một con cừu non đợi bị làm thịt!
Vân Huyền Thương Không chết rồi, Trần Đức liếc mắt nhìn Lâm Dao: "Không bị dọa sợ chứ?"
"Không...không...”, Lâm Dao giật mình lắc đầu, trong lòng vô cùng vui sướng, Trần Đức thắng rồi, mặc dù cô cảm thấy không thể tin được, nhưng tâm trạng lại vô cùng vui mừng và phấn khích, tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống: “Bát Hoang, tay của anh...”
"Không sao…"
Trần Đức thu Long Ngâm lại, như thể tay anh không hề bị gãy, hai chân cũng không bị lòi xương, biểu cảm trên mặt anh không có chút gì gọi là đau khổ, buồn bã.
Sau khi xác nhận Lâm Dao không hề sợ hãi, anh mới quay đầu lại đưa mắt nhìn về phía Lâm Đồng Vĩ và Diêu Ý Hàn: "Dì và chú, hai người thế nào?"
Đôi mắt giống như chim ưng đổ dồn về phía hai người bọn họ, trong phút chốc, sắc mặt Diêu Ý Hàn tái đi, hoàn toàn bị dọa sợ!
Hai chân Lâm Đồng Vĩ không khỏi run lên, đối diện với đôi mắt đen như mực kia, ông ta gần như không đứng vững, hô hấp trở nên khó khăn như có gì đó chặn lại.
Khóe môi Lâm Đồng Vĩ khô khốc, trong lòng vô cùng sợ hãi, ông ta cố nặn ra một nụ cười: "Không...không sao...chúng tôi không sao, Bát Hoang, tôi sẽ tìm bác sĩ cho cậu ngay, nhé?"
“Không cần, mọi người đừng căng thẳng, may là hai người có một cô con gái tốt bụng, tôi sẽ không làm gì cả”, thấy hai vợ chồng và tất cả mọi người trong nhà họ Lâm đều hoảng sợ, Trần Đức mỉm cười nói.
Anh có thể hiểu được hoàn cảnh của Lâm Đồng Vĩ, khoảng cách giữa nhà họ Vân và nhà họ Lâm khác nhau một trời một vực, đối mặt với sự uy hiếp của nhà họ Vân, ông ta có thể làm được gì?
Nhưng, Trần Đức vẫn cảm thấy chán ghét.
Vì lợi ích của gia tộc, ông ta đã bán đứng con gái và bạn bè của con gái mình.
Nếu không phải nể mặt Lâm Dao, những người này nhất định sẽ phải trả giá.
"Trần Bát... cậu chủ Trần...”, Lâm Đồng Vĩ run rẩy nói: “Căn nhà này có thể sắp sập rồi, hay là chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện đi?"
"Cũng được”.
Trần Đức gật đầu, kiếm của Vân Huyền Thương Không rất lợi hại, tường biệt thự không ngừng rơi xuống, vết nứt ngày càng sâu, chỉ sợ không bao lâu nữa sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Lâm Đồng Vĩ liếc nhìn Vân Trần Tùng và Vân Trung Quân nói: "Cậu chủ Trần, hai người bọn họ... giải quyết như thế nào?"
Trần Đức quét mắt về phía hai người bọn họ: “Quay về nói với nhà họ Vân, nếu như muốn báo thù, hãy đến gặp tôi bất cứ lúc nào, Trần Bát Hoang tôi luôn hoan nghên tiếp đón”.
"Cút!"
"Vâng, vâng, thưa cậu chủ Trần!"
Sắc mặt Vân Trung Quân trắng bệch như tờ giấy, một chữ cút giống như sấm sét vang trời, ông ta dùng bàn tay hoàn chỉnh duy nhất của mình đỡ Vân Trần Tùng khập khiễng rời đi.
“Cậu chủ Trần, mời cậu đến biệt viện khác nghỉ ngơi, ở đây... giao cho quản gia của tôi xử lý đi”, Lâm Đồng Vĩ thận trọng, cả người run rẩy nói.
"Bát Hoang, chúng ta đi thôi”.
Trong lòng Lâm Dao vẫn đang tràn đầy hưng phấn và kích động, nhìn bàn tay đã biến dạng không ngừng chảy máu của Trần Đức, nói: “Em giúp anh băng bó”.
"Ừm”.
Trần Đức nhẹ gật đầu, Lâm Dao đưa anh đến một biệt viện khác, mặc dù Trần Đức nói không cần mời bác sĩ, nhưng Lâm Đồng Vĩ vẫn gọi bác sĩ chuyên khoa chỉnh hình đến.
Một số chuyên gia nhìn chằm chằm vào bàn tay bị gãy đến biến dạng và đôi chân bị thương nặng của Trần Đức, vô cùng kinh ngạc.
Một chuyên gia hỏi: "Không biết cậu chủ bị thương thế nào?"
“Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi!”, sắc mặt Lâm Đồng Vĩ u ám nói.
"Vâng vâng vâng...”, chuyên gia kinh hãi: “Chỉ là gia chủ Lâm, cánh tay của cậu ấy bị thương rất nặng, với y thuật của tôi, e rằng...”
“Không sao, chỉ cần giúp tôi băng bó đơn giản là được rồi”, Trần Đức xua tay, vẻ mặt bình tĩnh, một chút cũng không giống người bị thương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT