“Bố nuôi tao không chỉ muốn mày chết, mà còn muốn mày tận mắt nhìn Lâm Dao, người mà mày che chở, hay hói cách khác là người phụ nữ mày yêu gả cho một người chết”.

Dừng một chút, Vân Trung Quân nói tiếp: “Cô ta không chỉ gả cho một người chết, mà còn được tao chăm sóc. Chắc mày biết tao sẽ chăm sóc thế nào… đúng không? Trước khi mày chết, tao sẽ cho mày ở bên cạnh, tận mắt nhìn xem tao chăm sóc người đàn bà của mày thế nào”.

“Mà mày, chỉ có thể nhìn”.

“Đối mặt với nhà họ Vân, với Vân Trung Quân tao, mày có thể làm được gì?”

“Quỳ xuống, thằng oắt con!”

Khuôn mặt Vân Trung Quân vô cùng hung ác, lời nói không chút kiêng nể của ông ta vang vọng khắp đại sảnh.

Đồng thời, tay ông ta bỗng nhiên dùng sức, bộc phát sức mạnh ngàn cân.

Ông ta nhếch mép, nở một nụ cười đắc ý và kiêu ngạo, chờ đợi Trần Bát Hoang vì đau đớn mà quỳ xuống.

Thế nhưng…

Vân Trung Quân nhanh chóng nhận ra sức mạnh cuồng bạo kia không hề ảnh hưởng chút nào đến Trần Bát Hoang, đối phương vẫn bình tĩnh và ung dung như cũ.

“Ông nói quá nhiều!”, ngay khi Vân Trung Quân còn chưa hết kinh ngạc, Trần Bát Hoang thờ ơ nói.

Kế đó, tình huống quái đản xảy ra, một sức mạnh khủng khiếp đột ngột ập đến.

“Rắc… rắc…roẹt…”

Một loạt âm thanh khác thường vang lên, bằng mắt thường có thể thấy được tay của Vân Trung Quân đã bị kéo đứt.

Đúng vậy, Trần Đức cứ thế xé toạc bàn tay Vân Trung Quân khỏi cánh tay ông ta.

Cứ như bẻ gãy một đoạn ngó sen vậy, mạch máu và gân cốt cũng bị kéo ra theo.

Máu tươi đầm đìa, nhìn thấy mà giật mình.

“Muốn giết tôi à? Dựa vào ông? Hoặc là nói, dựa vào đám cặn bã các người?”, Trần Đức hờ hững nói, ánh mắt anh sâu thăm thẳm như vực tối. Anh thản nhiên ném bàn tay kia xuống đất như ném đi một thứ rác rưởi.

Vân Trung Quân ngơ ngác nhìn tay mình, ban đầu là kinh hãi, sau đó là run rẩy, hoảng hốt, rét lạnh…

“Á á á…”

Bỗng, cảm giác đau đớn ập đến khiến ông ta rống lên hệt như heo bị chọc tiết.

Cảm giác xé rách đau thấu tin từ bàn tay truyền đến não, Vân Trung Quân ngã ngồi ra đất, không ngừng lăn lộn, máu tươi chảy lênh láng trên nền nhà trông vô cùng chói mắt.

Tất cả chỉ phát sinh trong vài giây ngắn ngủi, mọi người trong đại sảnh há hốc mồm kinh ngạc.

Chẳng ai ngờ Trần Bát Hoang lại điên cuồng đến như vậy, nói đánh liền đánh mà không hề báo trước.

Lâm Đồng Vĩ đờ đẫn nhìn cảnh tượng trước mắt. Ông ta có cảm giác như đang ngồi trên bàn chông, sắc mặt vừa căng thẳng lại vừa khó coi.

Bầu không khí trong đại sảnh thoáng chốc rơi vào yên tĩnh.

Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người vẫn chưa kịp phản ứng.

Cả đám ngơ ngác nhìn bàn tay bị xé rách kia, vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ và kinh hãi.

“Vù!”

Một lúc sau, Vân Huyền Thương Không đứng bật dậy: “Trần Bát Hoang, mày đúng là to gan, dám làm càn trước mặt Vân Huyền Thương Không này!”

“Tôi thích làm càn đấy, ông làm gì tôi?”, Trần Đức không chút sợ hãi, vẻ mặt anh không có một chút cảm xúc nào, bình tĩnh một cách lạ kỳ.

Lời của anh… một lần nữa khiến đại sảnh rơi vào yên tĩnh.

Lúc này, mặt Vân Huyền Thương Không cực kỳ khó coi, trông như một người chết, gân xanh gồ lên trên mặt ông ta.

Xung quanh, hơn mười cặp mắt nhìn chòng chọc vào Trần Bát Hoang hệt như kim châm. Bọn họ lẳng lặng dõi theo anh, sát ý thoắt ẩn thoắt hiện.

Hôm nay, vì muốn báo thù cho đứa con riêng của mình, nên Vân Huyền Thương Không đã dẫn theo rất nhiều người.

Mỗi một người đều là cao thủ trong gia tộc.

Ví dụ như con nuôi của ông ta – Vân Trung Quân, người này hơn bốn mươi tuổi, cảnh giới Thông Mạch sơ kỳ.

Lại ví như, nhị sư phụ của Tạ Phương Kiệt, Vân Trần Tùng, năm nay đã 50 – 60 tuổi, cao thủ Long Tượng sơ kỳ.

Còn có, Vân Lam Hải, thế hệ thứ hai của nhà họ Vân, do Vân Huyền Thương Không tự tay đào tạo, khoảng 34 – 35 tuổi, thực lực cũng đã là Thông Mạch kỳ đỉnh phong.

Ngoài những người này, bản thân Vân Huyền Thương Không cũng là cao thủ Long Tượng kỳ đỉnh phong.

Mười mấy người gần như đại diện cho tầng lớp đứng đầu thành phố Ninh An, và cũng là những người có thực lực cao nhất nhà họ Vân, gia tộc đứng thứ 30 trong 36 tộc Địa Sát.

Dù là những ông trùm, nhà tài phiệt, hay những nhân vật nổi tiếng,… ở thế tục thì cả đời cũng không thể nào sánh kịp một trong số họ.

Lại nói, Trần Bát Hoang cùng lắm chỉ là một con bọ chét, một con châu chấu ở thế tục, hắn dựa vào cái gì mà kiêu ngạo như vậy? Dám nói bọn họ là cặn bã?

Không chỉ kiêu ngạo mà còn ngông cuồng!

“Muốn chết hay sao…”, mí mắt Lâm Đồng Vĩ máy liên hồi, thấp giọng than thở.

Mẹ của Lâm Dao – Diêu Ý Hàn cũng thay đổi sắc mặt. Tuy rằng bà và Lâm Đồng Vĩ giàu có một phương, thế nhưng trong suốt những năm qua, bọn họ chưa từng làm chuyện gì sai trái, cho đến nay vẫn nổi danh lương thiện.

Huống chi, Trần Bát Hoang còn là ân nhân cứu mạng con gái họ.

Bọn họ không muốn chàng thiếu niên này cứ thế chết đi.

Thế nhưng… thế nhưng… bọn họ không còn cách nào khác. Đối mặt với gia tộc lánh đời, một gia tộc bình thường như bọn họ thật sự chẳng đáng là gì, huống chi đó còn là nhà họ Vân, gia tộc đứng hàng thứ 30 trong 36 tộc.

“Giết hắn đi, bố nuôi, giúp con giết hắn!”, Vân Trung Quân ôm cánh tay đầm đìa máu tươi của mình, giọng ông ta lạc đi vì đau đớn, hai mắt như muốn nứt ra.

“Trung Quân, muốn đối phó với loại chó con này, không cần gia chủ phải ra tay!”, người đứng đầu thế hệ trẻ của nhà họ Vân, Vân Lam Hải bước ra: “Hắn chặt một tay của ông, tôi sẽ chặt hai tay hắn”.

“Được”, Vân Huyền Thương Không nói: “Chờ mong sự biểu hiện của con”.

Tiếp đó, Vân Lam Hải hướng mắt về phía Trần Đức, cứ như đang nhìn một con kiến: “Thằng oắt kia, mày rất ngông cuồng, còn trẻ tuổi mà đã kiêu ngạo như vậy. Tao muốn hỏi, là ai cho mày can đảm chọc vào nhà họ Vân hử?”

“Mẹ mày cho đấy!”, Trần Đức cười lạnh đáp.

“Đáng chết!”

Vân Lam Hải nổi giận, một tên nhóc đến từ thế tục lại có gan nói chuyện với hắn ta như vậy.

“Soạt!”

Vân Lam Hải không tiếp tục dông dài, hắn thình lình đánh một chưởng về phía Trần Đức. Một chưởng này mang theo linh khí ồ ạt tựa như một thanh đao bén nhọn, thế tới rào rạt như tia chớp.

Cuồng phong gào thét, mãnh hổ hạ sơn, đinh tai nhức óc, sức mạnh hùng hậu cùng áp lực cực lớn khiến người nhà họ Lâm sợ choáng váng, nhịn không được phát run.

Một chưởng kia không đánh vào tay Trần Đức, mà nhắm thẳng vào đầu anh.

Hiển nhiên, Vân Lam Hải muốn lấy mạng Trần Đức.

Trần Đức nhắm mắt lại, một giây sau, anh lắc mình né tránh, thân pháp quái đản vụt qua, chỉ để lại tàn ảnh. Một quyền tung ra sau nhưng đến trước, nện thẳng vào đầu Vân Lam Hải.

“Bốp!”

Vân Lam Hải bay ngược ra sau, rơi xuống đất, phát ra âm thanh nặng nề. Trời đất như quay cuồng, máu tươi tuôn ra từ thất khiếu của hắn ta.

“Lam Hải!”

Ngay lập tức, có người lao ra, khi nhìn thấy tình trạng của Vân Lam Hải, sắc mặt người nọ thoáng trở nên âm u, cánh tay đỡ lấy hắn ta khẽ run lên: “Chết… chết rồi?”

“Cái gì?”

Tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều giật mình kinh hãi.

Vân Lam Hải…

Bị đánh chết chỉ với một chiêu.

Rốt cuộc tên nhóc đến từ thế tục này mạnh đến mức nào?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play