Mà dùng đao kề lên cổ cô ta thì Trần Bát Hoang tuyệt đối là người đầu tiên!

Trong tích tắc ban nãy, cô ta hoàn toàn không cảm giác được chút thương hương tiếc ngọc nào trên người anh!

Giống như cụm từ thương hương tiếc ngọc kia chẳng liên quan gì đến anh vậy.

Đây là lần đầu tiên Âu Dã Thanh Vũ gặp được một người đàn ông bá đạo và không bị sắc đẹp của mình chinh phục.

Cô ta có thể cảm giác được sự lạnh lùng của Trần Đức cũng không phải là giả vờ, cũng chẳng phải là để thu hút sự chú ý của mình!

"Anh Trần, xin lỗi anh, ban nãy tôi chỉ là... quá kích động", Âu Dã Thanh Vũ rùng mình, hoàn toàn tỉnh táo lại.

Ngoài việc có hơi bất ngờ và kinh ngạc ra thì cô ta cũng không trách Trần Đức.

Giữa các võ giả thì việc đụng vào vũ khí của người khác đúng là rất bất lịch sự.

"Có thể cho tôi xem nó thêm một lần nữa không?", hàng mi của Âu Dã Thanh Vũ khẽ run, con ngươi lập lòe, van nài nhìn Trần Đức.

Nếu là người đàn ông bình thường khác thì chắc chắn sẽ không chịu nổi ánh mắt quyến rũ đầy tội nghiệp của cô ta.

Song, Trần Đức vẫn thẳng thừng từ chối: "Không được".

Thứ tốt thì chỉ cần xem một cái thôi là đủ rồi.

Huống chi, anh đã có thể khẳng định Âu Dã Thanh Vũ biết thanh kiếm trong tay mình. Thậm chí, cô ta còn hô lên tên của nó.

Long Ngâm!

Trong lòng Trần Đức đang rất kích động, nhưng cũng không phải vì cái tên của nó, mà là lai lịch của anh lại có thêm một manh mối nữa!

"Được rồi...", Âu Dã Thanh Vũ thất vọng, nuối tiếc thu hồi ánh mắt đáng thương, nói: "Anh Trần này, có thể kể cho tôi nghe sao Long Ngâm lại ở trong tay anh không?"

"Không thể", Trần Đức từ chối tiếp.

Long Ngâm liên quan đến lai lịch của anh, mà anh với Âu Dã Thanh Vũ cũng không thân, nên đương nhiên không thể nói.

"Hô..."

Năm lần bảy lượt bị từ chối, dù Âu Dã Thanh Vũ là một người rất trang nhã cũng hơi tức giận và khó chịu. Cô ta hít sâu một hơi để bình tĩnh lại.

Sau đó, mở miệng nói:

"Anh Trần, tôi nói thẳng vậy, nhà tôi vẫn luôn tìm kiếm thanh kiếm trong tay anh và đã tìm hơn 20 năm rồi. Mặc kệ anh làm sao mà có được nó thì cũng mong anh trả lại cho nhà họ Âu Dã chúng tôi, được không?"

"Chỉ cần anh đồng ý, tôi đảm bảo nhà họ Âu Dã sẽ dùng Thiên Phương Thạch rèn cho anh một thanh vũ khí khác và cái đỉnh mà anh cần".

Vì thể hiện thành ý và sự coi trọng của mình, Âu Dã Thanh Vũ còn nói thêm: "Ngoài ra, nhà họ Âu Dã chúng tôi còn bằng lòng bỏ ra 5 tỷ và nợ anh một ân tình!"

Sau khi nói ra mức giá, Âu Dã Thanh Vũ bèn nhìn chằm chằm vào Trần Đức, chờ đợi câu trả lời của anh.

Cô ta đã lấy ra tấm lòng thành lớn nhất của mình.

Kỳ Hồng ngồi cạnh sợ ngây người, hoàn toàn không hiểu ra sao.

Thanh kiếm kia có giá trị kinh vậy luôn hả?

Cô ta biết ơn tình của nhà họ Âu Dã còn đáng giá hơn 5 tỷ, 10 tỷ và Thiên Phương Thạch rất nhiều!

Đừng thấy thực lực nhà họ Âu Dã xếp chót trong 36 gia tộc địa sát. Nhưng, vì nắm giữ kỹ năng rèn kiếm đỉnh cao, giúp các gia tộc lớn rèn đúc vũ khí nên mối quan hệ của họ cực kỳ rộng.

Ngay cả người trong Côn Luân Hư cũng có qua lại với nhà họ!

Không nói quá chứ ơn tình của nhà họ Âu Dã có thể bảo vệ được tính mạng của bất cứ người nào trong phạm vi Hoa Hạ!

Thế nhưng, đối mặt với sức hấp dẫn như thế, mí mắt Trần Đức còn không thèm chớp lấy một cái, vẫn lạnh lùng, dứt khoát từ chối:

"Đầu tiên, tôi không thiếu tiền, cô hẳn là biết rõ điều này. Thứ hai là..."

"Tôi không cần ơn tình của nhà họ Âu Dã mấy người".

Trần Đức rất ghét người khác mơ ước đồ của anh, mặc kệ thanh kiếm này có liên quan gì tới nhà họ Âu Dã hay không, nhưng giờ, nó đã là của anh. Vả lại, nó rất có thể là do bố mẹ anh để lại.

Vậy thì tại sao có thể dễ dàng tặng cho người khác được?

Đừng nói 10 tỷ, ngay cả 50 tỷ thì Trần Đức cũng từ chối thôi!

Huống chi, sau khi quen biết Kỳ Hàn, Giang Hồ Hải, Trần Đức đã đủ hiểu biết về võ giả ở Hoa Hạ.

Với truyền thừa mà mình có được, chỉ cần cho anh thời gian thì mấy nhà được xưng là gia tộc lánh đời kia cũng chẳng là cái đinh gì.

Không ngoa chứ ơn tình của họ lại chẳng đáng một đồng trong mắt anh!

Âu Dã Thanh Vũ hơi nghiến răng, gương mặt trang nhã như tiên nữ lại lộ ra vẻ buồn bã. Nếu bị các fan của cô ta nhìn thấy, chắc chắn sẽ hết sức đau lòng.

Nhưng, Trần Đức lại chẳng tỏ vẻ gì.

Thương hoa tiếc ngọc?

Không tồn tại.

Với anh mà nói, cái gọi là mỹ nhân còn không bằng bình rượu bên hông.

"Giờ đến lượt tôi hỏi cô", Trần Đức không quen uống cà phê, bèn lấy bình rượu kia ra, nốc một ngụm: "Nó tên là Long Ngâm?"

"Không thể trả lời".

Âu Dã Thanh Vũ bị Trần Đức từ chối mấy lần, giờ cuối cùng cũng đến lượt cô ta từ chối anh, trong lòng không khỏi vui vẻ: "Xem ra thái độ của anh Trần đối với thanh kiếm kia đã không còn gì để bàn bạc được nữa. Một khi đã thế thì tôi còn có việc bận, không thể tiếp anh Trần được".

"Hồng Hồng, mấy ngày nữa tớ sẽ đến tìm cậu".

Âu Dã Thanh Vũ chỉ để lại một câu như vậy xong bèn đứng dậy, nhấc đôi chân thon dài định rời đi.

"Xoẹt!"

Ngay khi Âu Dã Thanh Vũ sắp rời đi thì nhân viên vệ sinh đang khom người quét dọn ngang qua cô ta bỗng lấy ra một thanh đoản đao trong ủng, vung lên đâm thẳng về phía Âu Dã Thanh Vũ.

"Con đĩ chó, chết đi!"

Ánh đao sắc lạnh chợt lóe lên, Âu Dã Thanh Vũ hoàn toàn không phản ứng kịp.

Thanh đao nhắm thẳng vào đầu, càng ngày càng gần, không ngừng phóng to trong con ngươi cô ta!

"Cẩn thận!", sắc mặt Kỳ Hồng chợt thay đổi hét.

Gương mặt xinh đẹp của Âu Dã Thanh Vũ hết sức khó coi, giây tiếp theo, khi thanh đao hạ xuống, cơ thể cô ta dùng một góc độ khó tin né đi.

"Xẹt!"

Mũi đao sượt qua gương mặt Âu Dã Thanh Vũ, chém lên vai, tạo thành một miệng vết thương dài trên cánh tay cô ta.

Máu tươi thoáng chốc trào ra, đỏ đến chói mắt.

Trên mặt Âu Dã Thanh Vũ toát ra vẻ nghĩ lại mà sợ, may mà cô ta cũng là võ giả, tuy không mạnh, nhưng vì thích múa nên cơ thể mềm mại đến đáng sợ, có thể làm ra những động tác mà người thường khó có thể tưởng tượng nổi.

Không thì chỉ với một đao kia, cô ta chắc chắn sẽ chết!

"Ai?"

"Dừng tay!"

"..."

Nhân viên công tác, người đại diện, vệ sĩ của Âu Dã Thanh Vũ cách đó không xa lập tức phát hiện ra tình huống bên này.

Bảy tám người xông lên bảo vệ Âu Dã Thanh Vũ, họ đều là võ giả, nhưng người ám sát rất mạnh, xoay người vài cái đã có thể nhảy qua họ một cách dễ dàng. Linh khí trên người gã bùng nổ kéo theo sát khí lao thẳng về phía cô ta.

Võ giả!

Tên ám sát kia cũng là võ giả, thực lực còn rất mạnh, ít nhất cũng phải là Luyện Khí kỳ đỉnh phong, gần sát Thông Mạch kỳ!

Bảy tám người kia hoàn toàn không ngăn cản được gã!

Vừa đối mặt, họ đã bị quật ngã xuống đất.

"Thanh Vũ!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play