“Cái gì?”, Kỳ Thương Long biến sắc, vội vàng lui về sau: “Bố, bố… thật sự muốn giết con?”

“Đúng!”, Kỳ Huyết Ma không hề giấu diếm, gật mạnh đầu.

“Bố, con là con của bố mà!”

Kỳ Thương Long cảm nhận được sát ý đến từ Kỳ Huyết Ma, khiến lông tóc cả người ông ta dựng đứng lên, suy nghĩ như rơi vào một vũng bùn tăm tối, cơ thể cứng ngắc, đầu kêu ông ông, cứ như có một thanh đại đao đang chém về phía cổ ông ta. Cảm giác sợ hãi, bất an và bàng hoàng ập đến.

“Bố, bố tỉnh táo lại đi, đừng để mắc mưu hắn, sao bố có thể giết con chứ?”

Kỳ Thương Long không rõ bố mình bị gì, cứ như là ma nhập vậy, nhưng sát ý đã hóa thành thực thể ép tới mức ông ta sắp ngạt thở, hô hấp ồ ồ, vô cùng khó chịu.

“Ta rất tỉnh táo, Kỳ Thương Long, con phải chết, con yên tâm, ta sẽ cho con được thống khoái”, Kỳ Huyết Ma cũng rất khó chịu, nhưng lão không có biện pháp nào khác. Lão có lý do buộc phải giết Kỳ Thương Long.

“Bố, con…”, Kỳ Thương Long hô to, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng Kỳ Huyết Ma không cho ông ta có cơ hội nói, lão nhắm hai mắt lại, một chưởng vốn nên đánh xuống người Trần Bát Hoang giờ lại nện thẳng vào người Kỳ Thương Long.

“Ầm…”

Thoáng chốc, bả vai Kỳ Thương Long rũ xuống, cả người ông ta nửa quỳ trên mặt đất, thân thể sụp đổ, lục phủ ngũ tạng bị chấn vỡ.

Kỳ Thương Long đã chết!

Ông ta ngã quỵ trước mặt Kỳ Huyết Ma.

Trước lúc chết, trong mắt ông ta tràn đầy không dám tin cùng hoảng sợ.

Cả đời này, ông ta từng nghĩ đến rất nhiều kiểu chết, thế nhưng chưa từng nghĩ sẽ chết trong tay bố của mình.

Ông ta không cam lòng. . Đam Mỹ Sắc

Nhưng chẳng có tác dụng gì cả.

Cuối cùng… cũng đã chết rồi!

Khi nhìn thấy cảnh tượng này, từ trên xuống dưới nhà họ Kỳ có gần bốn trăm người đều sững sờ, choáng váng, bọn họ không thể tin những gì vừa xảy ra.

Rốt cuộc đã có chuyện gì?

Chuyện gì đã xảy ra?

Kỳ Huyết Ma bị lú rồi sao? Lão điên rồi à? Vì sao không giết Trần Bát Hoang mà lại chủ động ra tay với con ruột của mình? Mọi người hoang mang tột độ, cảm giác nghi vấn tựa như một cơn gió lốc thổi tung tất cả suy nghĩ trong đầu bọn họ.

“Được rồi, Kỳ Thương Long… đã chết, bây giờ… mày có thể nói cho tao biết rồi chứ?”, đôi bàn tay nhuốm máu của Kỳ Huyết Ma có hơi run run, tự tay giết con mình khiến ông ta cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Hổ dữ không nỡ ăn thịt con, vậy mà hôm nay, Kỳ Huyết Ma lại ra tay sát hại con mình. Trong lòng ông ta vô cùng dày vò.

Có điều, những cảm xúc này chỉ là thoáng qua.

Chỉ cần điều Trần Bát Hoang nói là thật… thì Kỳ Thương Long nên chết.

Hơn nữa, đứa con này chết rất có giá trị.

Lão nhìn chằm chằm vào Trần Bát Hoang, hồi hộp đến mức trái tim sắp nhảy ra ngoài, khí tức phát ra từ trên người lão hoàn toàn khóa chặt người thanh niên trước mặt, chờ đợi hắn lên tiếng.

Trần Đức cố ý nấn ná vài giây, sau khi xác định Kỳ Thương Long đã chết thật, lúc này, anh mới hờ hững nói: “Đương nhiên là chắc, cho ông thứ này”.

Kế đó, anh lấy ra một cái bình sứ nhỏ, ném về phía Kỳ Huyết Ma: “Uống đi”.

Kỳ Huyết Ma nghi hoặc nhìn bình sứ, lão mở ra xem, bên trong chứa một thứ chất lỏng màu xanh đậm.

Thân hình già nua và có hơi còng xuống của lão căng cứng, liếc nhìn chất lỏng trong bình sứ, mãi một lúc lâu sau, lão vẫn không nhúc nhích, không biết là đang nghĩ gì.

“Sao thế? Sợ là độc à? Kỳ Huyết Ma mà cũng sợ chết ư?”, Trần Đức cười khẩy, ánh mắt anh tràn đầy khinh thương.

“Thứ này không phải độc”.

Kỳ Huyết Ma có hiểu biết về y học, hơn nữa, lão cũng là một người uyên bác, sau vài giây quan sát đã có thể đưa ra kết luận chất lỏng trong bình không phải độc, vì thế lập tức ngửa cổ uống cạn.

Một giây sau, lão khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu vận chuyển công pháp, hoàn toàn hấp thụ thứ thuốc kia vào cơ thể và tứ chi bách hài.

Sau vài nhịp thở, đột nhiên, Kỳ Huyết Ma mở mắt.

Kế đó, trước mặt mọi người, lão vọt đến trước người Trần Bát Hoang, quỳ sụp xuống: “Cậu Trần, xin cậu hãy cứu tôi!”

Lão quỳ xuống đã thành công khiến đại sảnh to lớn của nhà họ Kỳ một lần nữa rơi vào yên tĩnh, là loại yên tĩnh vô cùng quái dị và đáng sợ.

Kỳ Huyết Ma quỳ xuống!

Quỳ trước mặt Trần Bát Hoang!

Thật điên rồ!

Cả đám trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng vừa diễn ra trước mắt, tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm nay dần dần phá bỏ giới hạn cuối, nhận thức và tam quan của bọn họ.

Sao có thể thế được?

Chẳng lẽ bọn họ đang nằm mơ?

Người nhà họ Kỳ, kể cả Kỳ Hàn và Kỳ Hồng cũng không dám tin chuyện vừa xảy ra. Cái tên Kỳ Huyết Ma vốn đại biểu cho ác ma, mà một tên ác ma thì sao có thể quỳ xuống được?

Vài người âm thầm véo bắp đùi mình với mục đích khiến bản thân tỉnh mộng, tuy nhiên, họ lại kinh hãi khi phát hiện đây không phải là mộng, mà là sự thật.

Có một số hậu duệ của nhà họ Kỳ vì kích động mà ngất đi tại chỗ.

Có chuyện gì vậy chứ?

Vừa rồi Trần Bát Hoang mấp máy môi, rốt cuộc người này đã nói gì?

Máu xấu, máu độc, máu lạnh!

Sáu chữ!

Trần Đức chỉ nói sáu chữ đơn giản như vậy thôi, đối với những người khác, nó không có gì kỳ lạ.

Nhưng sáu chữ này lại khiến Kỳ Huyết Ma ra tay giết con mình, thậm chí quỳ xuống trước anh. Thật sự điên rồ! Thật sự khó mà tưởng tượng nổi!

Người ngoài, thậm chí là toàn bộ nhà họ Kỳ chỉ biết Kỳ Minh là một kẻ hung ác, điên cuồng, ăn thịt người, uống máu người.

Bọn họ nói lão là ma quỷ, thậm chí đặt cho lão biệt hiệu Huyết Ma.

Thế nhưng chỉ có lão mới biết được những đau đớn trong đó.

Thịt người ăn ngon không? Máu người dễ uống không?

Lão không phải một tên biến thái, mà chỉ là một võ giả bình thường.

Ăn thịt đồng loại có gì ngon chứ?

Trái lại, thật sự buồn nôn, buồn nôn đến cực điểm.

Hai mươi năm rồi, đã trọn vẹn hai mươi năm, lão không biết mùi vị của cơm và thức ăn là gì.

Chỉ vì hai mươi năm trước…

Lão trúng độc!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play