Bát Gia Tái Thế

Chương 301: Phá rối hôn lễ


2 năm

trướctiếp

“Cho tao cơ hội?

Thành Kỳ Văn nở một nụ cười quái đản, xen lẫn vài phần kiêu ngạo cùng hời hợt: “Chỉ bằng bọn mày? Bọn mày là cái thá gì? Lôi Thái, phế bỏ đám sâu kiến này cho tôi”.

Khi hắn ta vừa nói dứt câu, đột nhiên, bên cạnh có một gã trung niên độ khoảng bốn mươi tuổi nhảy ra, hai tay gã trống trơn. Người này vừa lên lập tức ra tay đánh người.

“Lên!”

Tổng giám đốc khách sạn sầm mặt, trông rất khó coi. Nghe lệnh anh ta, gần hai mươi tên vệ sĩ lập tức lao ra.

Thế nhưng, điều kỳ lạ chính là Lôi Thái mặc kệ côn của bọn họ, gã chẳng chút để tâm từng thanh côn rơi xuống người mình.

Gã vung tay đấm, nắm đấm xé gió lao đến, mỗi nắm đấm là một tên vệ sĩ.

Mỗi một lần như vậy đều có âm thanh xương cốt đứt gãy vang lên.

Không đến nửa phút, toàn bộ vệ sĩ đã ngã xuống.

Kế đó, Lôi Thái bước đến trước người tổng giám đốc kia, nở một nụ cười dữ tợn, sau đó vung chân đá.

“Răng rắc!”

Ngay lập tức, tổng giám đốc hét thảm một tiếng, hai chân anh ta dường như bị bẻ gãy, phút chốc đã quỳ sụp xuống đất.

Thành Kỳ Văn bước đến, giơ chân giẫm lên người tổng giám đốc, hống hách nói: “Chó chết, mày cũng xứng nói cho tao cơ hội à?”

Tổng giám đốc sợ run, mặt anh ta tái nhợt. Đối diện với Thành Kỳ Văn, anh ta không dám hó hé nửa lời.

Mọi người có mặt tại hôn lễ đều há hốc mồm kinh ngạc, vừa nãy, tên Lôi Thái kia thật sự không phải người.

Một mình gã đối phó với hai mươi tên vệ sĩ, vậy mà một cọng lông cũng không bị tổn hao.

Thủ đoạn của gã thật điên cuồng, cũng thật ác liệt và còn rất mạnh.

Bầu không khí phút chốc rơi vào yên tĩnh, chỉ còn lại âm thanh lớn lối của Thành Kỳ Văn. Hắn ta xem vị tổng giám đốc kia là thảm lót chân, tùy tiện giẫm lên người anh ta để bước qua.

Kế đó, hắn ta đi thẳng lên sân khấu.

“Vị này, xin hỏi cậu đến nơi này có việc gì? Hơn nữa, vừa nãy cậu có nói đến vị hôn thê, rốt cuộc là sao?”

Trên sân khấu, Trương Thiên Dương buộc phải đi xuống. Ông ta là người thông minh, đương nhiên có thể nhìn ra Thành Kỳ Văn không tầm thường. Đối phương biết rõ nhà họ Trương bọn họ là gia tộc đứng đầu Hoa Bắc, thế nhưng vẫn dám xuất hiện, nếu không phải đầu óc tên này có vấn đề thì chắc chắn hắn ta có chỗ dựa rất vững mạnh.

Hiển nhiên, từ thực lực của Lôi Thái có thể đoán ra được, đầu óc Thành Kỳ Văn… rất bình thường.

Vì lẽ đó, dù bị tổn thất một tổng giám đốc và hơn hai mươi vệ sĩ, ông ta vẫn chấp nhận hạ mình, lời nói cũng rất nhã nhặn, thận trọng trong từng câu chữ và ngữ điệu.

Thương nhân vốn dĩ hòa vi quý, huống chi hôm nay còn là ngày vui của con ông ta, ông ta không muốn làm to chuyện.

“Cậu Thành, dù thằng nhóc nhà tôi và cậu có ân oán gì, hoặc là trước đó nó vô tình chọc giận cậu, cũng xin cậu đợi sau khi hôn lễ kết thúc hãy đến tìm tôi, có được không? Trương Thiên Dương này chắc chắn sẽ cho cậu một lời giải thích hợp lý. Nói gì đi nữa thì hôm nay cũng là hôn lễ của con trai tôi, xin cậu hãy nể mặt”.

“Hả?”, Thành Kỳ Văn tỏ vẻ kinh ngạc, hắn ta quay sang nhìn Lôi Thái: “Đám người này điên hết rồi à? Vừa rồi có một tên nhảy ra nói muốn cho tôi cơ hội, giờ lại thêm một lão già muốn tôi nể mặt! Cơ hội và mặt mũi của Thành Kỳ Văn này rẻ vậy à?”

“Không biết”, Lôi Thái lắc đầu, thờ ơ nói: “Có lẽ… đám người thế tục này vẫn luôn ngây thơ và ngu ngốc như vậy”.

“Được rồi, ông đây phục rồi!”

Thành Kỳ Văn nhìn xung quanh một lượt, hắn ta có cảm giác không nói nên lời. Được một lúc, hắn ta nói bằng giọng khinh miệt: “Má nó, ông là thứ gì hả? Dám đòi bổn công tử nể mặt ông hả? Ông có tư cách gì? Ông đây nể mặt ông, ông có dám nhận không?”

“Ngại quá, hôm nay ông đây đến là để vả mặt ông đấy!”

Đột nhiên, Thành Kỳ Văn lui sang một bên, Lôi Thái lập tức phóng lên, giơ tay tát thẳng vào mặt Trương Thiên Dương.

“Bốp!”

Cái tát vang dội lập tức gây chấn động toàn trường.

Gần cả ngàn vị khách có mặt tại đây, ai ai cũng trợn mắt há hốc mồm vì kinh ngạc.

Trương Thiên Dương là ai chứ?

Là người đứng đầu tỉnh Hoa Bắc đấy.

Với vị thế của ông ta hiện tại, ngay cả chính phủ Hoa Hạ cũng phải nể mặt bảy tám phần.

Ông ta tạo ra công ăn việc làm cho hàng trăm ngàn người, gánh vác sứ mạng cực lớn tại Hoa Bắc. Cùng với sứ mạng đó, ông ta cũng có được quyền thế ngập trời, chỉ một cái dậm chân của ông ta, e là toàn bộ Hoa Bắc đều phải rung chuyển.

Vậy mà hôm nay, ngay lúc này đây, ông ta lại bị người tát thẳng vào mặt

Chẳng lẽ gã thiếu niên tên Thành Kỳ Văn này… chán sống rồi à?

“Thằng oắt con từ đâu đến, lại dám giương oai ở đây, còn không mau cút ra ngoài”.

“Nơi này là thành phố Tần, không phải chỗ để mày ra oai”.

“Hôm nay là ngày vui lớn của cậu Trương, mày dám đến gây rối à?”

“Thằng khốn, còn không mau cút ra ngoài!”

“…”

Trương Thiên Dương còn chưa nói lời nào thì đã có người đứng dậy, quát vào mặt ba người Thành Kỳ Văn. Mỗi người một câu, chẳng mấy chốc, vô số lời mắng chửi đánh úp về phía Thành Kỳ Văn.

“Hơ, đám… sâu kiến này”, Thành Kỳ Văn nhăn mặt, trông cực kỳ khó coi, hắn ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Lôi Thái, ông biết nên làm gì rồi chứ?”

“Vâng, cậu chủ!”

Lôi Thái lên tiếng, thình lình, ông ta túm lấy một người đứng gần đó, nắm lấy cổ hắn ta, nhấc lên và lạnh giọng quát: “Ai dám nói thêm một câu nào nữa, tên này ắt phải chết.

Tiếng thét chói tai vang vọng khắp toàn trường, người bị nhấc lên kia vốn là một vị có tiếng tăm trong xã hội thượng lưu, tuổi khoảng 30, đang thời kỳ khỏe mạnh cường tráng, sức sống bừng bừng.

Thế nhưng hắn ta lại không cách nào giãy khỏi tay Lôi Thái, cổ họng bị người ta bóp chặt, gần như sắp ngạt thở.

Bỗng chốc, hội trường yên tĩnh trở lại.

Nhưng Lôi Thái cũng không tha cho người kia, gã lạnh lùng nói: “Vừa rồi là mày mắng thằng khốn đúng không?”

Không đợi đối phương trả lời, gã đã siết chặt tay.

Rắc!

Người nọ bị ngạt mà chết, cổ cũng bị biến dạng.

Yên tĩnh!

Yên tĩnh tựa như chết!

Giết người!

Giết một ông trùm giới thượng lưu giữa ban ngày ban mặt.

Tuy đối với bọn họ, có người chết cũng không phải là vấn đề gì quá lớn, bởi vì thân phận và địa vị cực cao, nên bọn họ đã sớm trải qua những chuyện như thế này.

Thế nhưng, phải xem là ai chết mới được.

Giai cấp thượng lưu chỉ cần có một người ngã xuống cũng sẽ nhấc lên một trận giông bão.

Ngay cả người như vậy mà gã Lôi Thái kia cũng dám giết, thử hỏi có gì mà gã không dám làm?

Cả hội trường im phăng phắc, không một ai dám mắng Thành Kỳ Văn nửa lời.

Kể từ khi hắn ta xuất hiện tại buổi hôn lễ cho đến bây giờ, tuy hắn ta không hề ra tay nhưng đã có thể chấn nhiếp toàn trường.

“Cút ngay!”

Thành Kỳ Văn vượt qua bên cạnh Trương Thiên Dương, nhìn về phía Đồ Thanh Thanh: “Cô đúng là to gan, dám đào hôn, lại còn mai danh ẩn tích, ngay cả căn cước cũng đổi. Tuy nhiên, cô cho rằng với khả năng của Thành Kỳ Văn này… không tìm được cô à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp