Thế nhưng, thanh đoản kiếm ấy cũng không có đâm xuống, khi cách trán của Kỳ Hàn chưa đến 1mm thì bỗng dưng dừng lại. Có lẽ vì dùng sức quá mạnh, nên khi ngừng lại, Kỳ Hàn mới chợt cảm thấy như có một cơn gió lớn xẹt qua gò má, khiến cả người hắn toát mồ hôi lạnh.
Suy cho cùng, kiếm cũng không có đâm xuống.
"...", tay chân Kỳ Hàn lạnh lẽo, lòng bàn tay nắm trọng kiếm ướt đẫm mồ hôi lạnh. Khi đối mặt với Trần Bát Hoang và kiếm của anh, hắn không nói nổi nên lời, hoàn toàn câm như hến.
Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào thanh đoản kiếm chỉ cách mi tâm mình chưa đến 1mm, trong lòng dậy sóng, hết sức chấn động.
Có thể nói, không ai có mặt trong sân chấn động bằng hắn!
Kỳ Hàn là người của gia tộc lánh đời, nên dù đan dược vốn thuộc về hắn bị Hàn Huyền Tông cướp đi thì thực lực của hắn cũng thuộc top 10 trong thế hệ trẻ nhà họ Kỳ!
Từ trước tới giờ, Kỳ Hàn chưa bao giờ coi đám người ở ngoài đời là cái đinh gì. Hàn Huyền Tông cướp đi thứ thuộc về hắn, thì với hắn, nó là một sự sỉ nhục cực kỳ nghiêm trọng!
Trong lòng hắn vẫn luôn kiêu ngạo, bình thường còn ngông cuồng, hờ hững, coi võ giả ngoài đời như một đám rác rưởi. Nhưng giờ phút này, sự kiêu ngạo, ngông cuồng ấy như một tòa nhà cao tầng lập tức sụp đổ thành một đống đổ nát.
Cổ họng hắn đắng chát, khô khốc, một người mạnh mẽ như hắn lại... lại không phải là đối thủ của Trần Bát Hoang!
Không những hắn mà những võ giả xung quanh cũng ngây dại. Chỉ có võ giả mới biết được Kỳ Hàn mạnh cỡ nào, nên giờ phút này, họ gần như muốn xỉu.
Lại nhớ đến Hàn Huyền Tông đã chết cứng ngắc, khi còn sống còn định giết Trần Đức, dùng máu của anh để ăn mừng. Giờ xem ra, quả thật là hề hước! Hết sức buồn cười!
Càng buồn cười là Hàn Huyền Tông còn dám châm biếm Trần Bát Hoang? Nhưng nào ngờ so với Trần Bát Hoang thì một lão già sống đến 90 tuổi như ông ta cũng chỉ là một con kiến thôi!
Rõ ràng, bữa tiệc này từ đầu là do Hàn Huyền Tông tự tìm đường chết, nên mới có kết quả như giờ!
Trong đầu mọi người hãy còn quanh quẩn cảnh tượng tia lửa bắn ra bốn phía, một chiêu đánh bại kẻ địch kia, quả thật giống như thiên thần hạ phàm, như một giấc mộng huyền ảo, cực kỳ đáng sợ!
"Hiển nhiên chỉ với Kỳ Hàn anh thì không có tư cách tha chết cho tôi", trong bầu không khí yên tĩnh ấy, Trần Đức chậm rãi mở miệng.
"Muốn giết cứ giết!", Kỳ Hàn hoàn hồn lại, mặt mày lạnh lùng, ánh mắt trần ngập vẻ kiên định. Lúc này, bản thân đã như cá nằm trên thớt, không có tư cách cò kè mặc cả.
"Nói thử xem, Hàn Huyền Tông ăn cái gì của anh thế?", Trần Đức trở bàn tay, cất đoản kiếm vào cổ tay áo, hờ hững nhìn Kỳ Hàn hỏi.
Anh không định giết Kỳ Hàn.
Đầu tiên, mục đích của Kỳ Hàn và anh là giống nhau, đều muốn giết Hàn Huyền Tông, nên cả hai không tính là địch.
Tiếp theo, anh có thể thấy được, từ đầu Kỳ Hàn đã không có sát khí với mình. Mặc dù ban nãy ra tay cũng không có, không tính lấy mạng anh, mà chỉ muốn dọa anh thôi.
Vả lại, anh cũng cần dựa vào Kỳ Hàn để biết một số thứ. Ví dụ như gia tộc lánh đời!
Bố mẹ anh có thể để lại linh khí thượng phẩm thì đương nhiên địa vị sẽ hơn hẳn người thường rất nhiều. Chưa biết chừng còn liên quan đến gia tộc lánh đời ấy chứ.
"Đan dược, mất một cái giá rất lớn mới có được, có thể nhanh chóng tăng lên thực lực. Tên là Thông Mạch Đan", Kỳ Hàn không chút do dự hay tính giữ bí mật, trực tiếp đáp.
Thông Mạch Đan?
Mất một cái giá rất lớn?
Đây chẳng phải là một loại đan dược rác rưởi à?
Đương nhiên là Trần Đức biết Thông Mạch Đan.
Trong truyền thừa của Âm Dương Kinh có rất nhiều truyền thừa về đan dược, Thông Mạch Đan chính là một trong số đó. Nó có tác dụng là giúp người ở Ngưng Khí kỳ tăng lên thực lực, nhanh chóng nhảy đến Thông Mạch kỳ.
Loại đan dược này, mỗi người cả đời chỉ có thể sử dụng một lần, cực kỳ vô dụng. Nó giống như Phục Nhan Đan, cũng là thứ dùng nồi áp suất là có thể luyện được.
Tác dụng ấy còn không bằng một miếng linh thạch
"Thông Mạch Đan chẳng qua chỉ là đan dược bình thường", Trần Đức ngẫm nghĩ rồi bình tĩnh mở miệng: "Đi theo tôi thì sau này nếu anh cần nó, tôi có thể bán cho anh".
Anh nói một cách hết sức trực tiếp, chẳng chút do dự nói ra suy nghĩ trong lòng mà không quanh co lòng vòng.
Anh nhìn trúng tư chất võ đạo và tính cách thẳng thắn của Kỳ Hàn.
Ít nhất, nếu anh chịu đào tạo thì thành tựu của Kỳ Hàn sẽ vượt xa hiện tại!
Tên đàn em này, anh phải thu!
Bán?
Khóe miệng Kỳ Hàn giật giật.
Có thể đừng khoác lác không vậy?
Tuy giờ Thông Mạch Đan đã không còn tác dụng với hắn, nhưng loại đan dược đó muốn có là có được hả?
"Trần Bát Hoang, tao đồng ý là mày rất mạnh".
Giây tiếp theo, Kỳ Hàn cười lạnh mở miệng nói: "Có điều... Đầu tiên, mày đang ở ngoài đời, nên hoàn toàn chẳng biết gì về đan dược cả. Mà người ngông cuồng như mày thì đây là lần đầu tao thấy đó".
"Kế đó là..."
"Muốn tao đi theo mày thì mày phải hỏi xem cô ta có đồng ý hay không..."
"Cô ta?"
Trần Đức vừa cảm thấy khó hiểu thì bỗng dưng một cảm giác nguy hiểm ập tới, kéo vang chuông cảnh báo trong lòng anh, nên anh bèn lùi lại ba bước theo tiềm thức.
Cùng lúc đó.
"Vù!"
Một tiếng gió rít vang lên, ngay sau đó, một bóng người màu hồng, tay cầm một thanh đoản kiếm đỏ như máu, giống như một mũi tên bắn thủng không khí, bỗng dưng xuất hiện!
Đó là một người phụ nữ có vẻ ngoài hết sức xinh đẹp!
Cô ta mặc một bộ Hán phục cổ màu đỏ, chân đi giày vải cũng màu đỏ, có mái tóc dài cột cao ở phía sau, động tác nhẹ nhàng như quỷ mị, bỗng dưng xuất hiện như một ngọn lửa đỏ chợt bùng cháy.
Thanh đoản kiếm trong tay chỉ thẳng vào giữa trán Trần Đức!
Bên cạnh đó là một luồng sát khí lạnh băng, không chút cảm tình.
"Chính là cô ta, cô ta là lính đánh thuê do bố sắp xếp cho tao, tên là Hồng Y!", sắc mặt Kỳ Hàn bình tĩnh, không thấy chút tức giận nào, nhàn nhạt mở miệng nói.
"Cô ta... cô ta xuất hiện như thế nào vậy?", một số võ giả ở dưới nổi da gà nói.
Ai cũng không biết cô ta xuất hiện như thế nào, hoặc là nói, có lẽ cô ta vẫn luôn ở đây, chỉ là núp rất kỹ nên chẳng ai phát hiện ra mà thôi!
Dù là Trần Đức thì trước khi cô ta ra tay cũng không để ý bên cạnh lại có một người đáng sợ như vậy. Cũng may, cảm giác của anh rất nhạy bén nên đã lập tức né được một đòn trí mạng kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT