“Mày…”, ở góc võ đài, một gã tiểu bối nhà họ Hàn lên tiếng định mắng mỏ Trần Đức.

Nhưng…

Lời còn chưa dứt…

“Uỳnh!!!”

Trần Đức vung sợi xích, chiếc quan tài đá xoay 180 độ nện vào lưng tên tiểu bối họ Hàn nọ, trong nháy mắt ép chặt thân thể hắn!

“Phụt!”

Máu tươi phun ra, chết ngay tại chỗ.

Trần Đức càng lên cao, chiếc quan tài đá cũng theo anh lên võ đài, theo sau từng bước chân anh, lừng lững mà nhẹ nhàng.

“Uỳnh!”

Cuối cùng, sau từng tràng âm thanh nhức óc, chiếc quan tài đá cũng dừng lại, Trần Đức đã bước lên bục cao nhất, đối diện với Hàn Huyền Tông.

“Không tệ”, Hàn Huyền Tông nhìn Trần Đức chằm chằm, sau giây lát kinh ngạc, ông ta cũng bình tĩnh trở lại, thản nhiên quan sát Trần Đức: “Tuổi còn rẻ mà đã có bản lĩnh như vậy, chắc là cũng giống tao, gặp được cơ duyên lớn lao nào đó… Nhưng mà, nhìn mày… vẫn chưa đột phá Luyện Khí kỳ à?”

“Phải”.

Trần Đức đứng đối mặt với ông ta, đôi mắt thản nhiên như nước hồ phẳng lặng, thoải mái thừa nhận.

Sau đó.

Một tay anh vỗ lên nắp quan tài.

Trong nháy mắt, nắp quan tài bay lên, mở chiếc quan tài đá ra.

Trần Đức lạnh nhạt nói:

“Hàn Huyền Tông, ông muốn tự vào, hay là để tôi tiễn ông vào?”

“Ha ha ha…”

Nghe vậy, Hàn Huyền Tông cười sằng sặc, vẻ như chưa từng nghe chuyện gì hề hước như vậy, cười đến run rẩy cả người, đôi mắt già nua ngạo mạn khinh người vì cười mà ép chặt vào nhau đến chảy cả nước ra.

Bảo ông ta tự mình bước vào quan tài?

Một kẻ vẫn chưa đột phá Luyện Khí kỳ bảo ông ta tự mình bước vào quan tài?

Ông ta, Hàn Huyền Tông, nói gì thì nói, cũng là một võ giả Thông Mạch kỳ!

So về cảnh giới, giữa ông ta và Trần Đức là khoảng chênh lệch xa lắc xa lơ!

Sau khi Luyện Khí mới là Thông Mạch.

Một khi bước vào Thông Mạch kỳ, so với Luyện Khí kỳ, thực lực ít nhất cũng phải cao hơn gấp mười lần!

Trần Bát Hoang này lại bắt ông ta tự sát?

Hài hước thật!

Thật sự là hài hước không tưởng.

Cả hiện trường chỉ có tiếng cười vang vọng của Hàn Huyền Tông, những lúc thế này cũng chỉ có ông ta cười nổi, giọng cười quái quỷ khiến người nghe cảm thấy đầu óc tê rần.

“Xin lỗi, thật ngại quá, các vị à, rõ ràng là tôi không nên cười, nhưng mà ông già này không tài nào nín cười được”.

Hàn Huyền Tống gằng bình ổn lại: “Chín mươi năm, ông già này sống chín mươi năm rồi, vậy mà chưa từng nghe chuyện gì hài hước vậy luôn, không xong rồi, tôi không thể nhịn cười nữa… Ha ha…”

“Xem ra … Ông muốn tôi tiễn ông vào đó rồi”.

Trần Đức không nhiều lời.

Trước khi ra tay, anh không bao giờ phí lời.

Đây là tính cách, cũng là nguyên tắc của anh.

Một cú đấm!

Năm ngón tay anh siết chặt vào nhau, nắm đấm vung lên.

Đơn giản và thô bạo, một cú đấm không hề có mào đầu, không có khoa chân múa tay làm màu gì cả!

Cú đấm này tựa như Thái Sơn đè đầu, mây đen vần vũ.

Lần đầu tiên…

Trần Đức dốc hết toàn bộ 100% sức mạnh trong cơ thể.

Cú đấm cuồng nộ ma sát với không khí gây ra âm thanh như rít gào, tấn công trực diện Hàn Huyền Tông.

“Không biết sống chết!”

Kinh nghiệm chiến đấu của Hàn Huyền Tông rất phong phú, mặc dù đang cười nhưng ông ta vẫn luôn để ý đề phòng Trần Đức. Khi Trần Đức tung cú đấm trong chớp mắt đó, ông ta cũng đồng thời vung nắm tay đón đầu!

Cú đấm của ông ta không ngừng trữ lực trong không trung, chỉ trong nửa giây, sức mạnh như thể núi sông nghiêng đổ, ba ngàn cân đất đá ầm ầm dội xuống.

“Uỳnh!!!”

Hai cú đấm tông vào nhau tóe lửa.

Âm thanh cực lớn, như địa lôi nổ tung, núi non vỡ nát, năng lượng không ngừng tuôn trào từ cú va chạm của hai người, hình dạng như mấy con ngựa trắng xông ra khắp bốn phía.

Bị luồng năng lượng quét qua, cái bàn đặt trên đài cao trong nháy mắt nát vụn.

Nụ cười trên mặt Hàn Huyền Tông nhanh chóng cứng lại.

“Xoẹt xoẹt!”

Đồng thời…

Âm thanh xoẹt xoẹt như rang đậu vang lên, có thể nhìn thấy rõ ràng, xương tay của Hàn Huyền Tông đang biến dạng, máu thịt bầy nhầy, dưới chân lảo đảo lui về sau, suýt nữa ngã khỏi đài cao.

Còn Trần Đức…

Tay anh chỉ rách chút da.

Chân cũng lùi về hết nửa bước!

Nhưng mà

Trong chớp mắt vừa rồi, ngay trước lúc Trần Đức lui ra sau, anh đã bước tới liên tục mấy bước, tới trước mặt Hàn Huyền Tông, tống một cú đấm ra.

Tay Hàn Huyền Tông còn đang đau đớn, thế nhưng ông ta hoàn toàn không được phép nghỉ ngơi, trong lúc vội vã, ông ta tiếp tục vung tay tiếp đòn.

“Uỳnh!”

Cánh tay kia của Hàn Huyền Tông hoàn toàn bị phế bỏ, tay của Trần Đức không khác nào thiên thạch từ không trung giáng xuống, khiến cánh tay ông ta chấn động đến nát vụn, thấy cả xương trắng bên trong.

“Sao lại như vậy? Luyện Khí kỳ sao có thể mạnh đến như vậy?”, Hàn Huyền Tông kinh hoàng, Trần Bát Hoang dùng một cú đấm đối phó ông ta, ông ta chỉ cảm thấy một sức mạnh nghiền nát ghê gớm, một thứ nghiền nát ngang ngược không hề có lý do!

Tay ông ta đã bị phế bỏ, nhưng Trần Bát Hoang chỉ bị gãy có hai ngón tay.

Không cần so sánh cũng biết ông ta thua thảm hại!

“Nữa nào!”

Trần Đức sảng khoái vô cùng, tập võ lâu như vậy, chưa từng có ai có thể khiến anh dốc toàn lực, Hàn Huyền Tông có thể chống lại hai cú đấm, khiến anh rất vui, trong lúc tâm trạng vui vẻ, anh lại nện thêm một cú.

Hàn Huyền Tông không dám đối đầu trực diện, chỉ có thể vừa chống cự vừa né tránh.

Ai ngờ…

Tốc độ của Trần Đức quá nhanh, hệt như quỷ quái, nháy mắt đã xẹt đến trước mặt ông ta, giơ chân lên đá thẳng vào giữa ngực.

“Binh!”

Một cú đá với sức mạnh tựa hồ một chiếc máy bay tông thẳng vào ngực Hàn Huyền Tông, có muốn tránh cũng không được, thân thể ông ta tung lên cao, sau đó bịch một tiếng rơi xuống.

Rơi thẳng vào chiếc quan tài bằng đá!

Không nghiêng không lệch một phân nào.

“Tôi bảo sẽ tự tay tiễn ông vào quan tài, ông còn cười rất khoái trá mà! Này ông già, tôi là kẻ không biết sống chết, vậy còn ông?”

Đột nhiên.

Trần Đức dừng lại.

Không tiếp tục đánh nữa.

Anh nhìn chằm chằm Hàn Huyền Tông dầy máu me đang khó nhọc gượng dậy trong quan tài, giọng nói lạnh băng: “Này ông già, tôi là kẻ không biết sống chết, vậy còn ông?”

Giọng nói lạnh lẽo vang vọng mọi ngóc ngách trang viên họ Hàn.

Trong trang viên họ Hàn.

Trần Đức trở thành nhân vật chính chói lóa nhất.

Ánh mắt của mọi người đều dán chặt lên người anh.

Không ai không biến sắc, không ai không sợ hãi!

Bầu không khí đầy áp lực, khiến cho mọi người đều khó thở, có người thậm chí còn ngạt thở, ngất xỉu tại chỗ.

Hàn Huyền Tông…

Thua rồi!

Bà mẹ nó, một phút đồng hồ thôi cũng không chống đỡ nổi!

Ngay cả Cao Sĩ Long cũng không nói nên lời.

Trong đầu đột nhiên vang lên câu nói hôm qua của Trần Bát Hoang:

Trần Bát Hoang tôi cần các người bảo vệ à?

Lúc đó, ông ta và Tưởng Sơ Linh còn cho rằng anh không biết tốt xấu, ngông cuồng, chán sống.

Thế nhưng lúc này…

Anh đúng là ngông cuồng.

Thế nhưng anh có đủ tư cách để ngông cuồng!

Trần Bát Hoang.

Hiểu rất rõ, rằng, anh không cần bọn họ bảo vệ!

Trương Thiên Dương, Tiêu Mạn Y, Đàm Thu, Hà Đồn vẫn còn đang run rẩy, trong lòng bọn họ mừng rỡ điên cuồng, kích động không thôi.

Hàn Huyền tông giơ cánh tay không còn nguyên vẹn còn lại lên ôm ngực, khó nhọc tựa vào vách quan tài, ánh mắt lóe lên tia tuyệt vọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play